Thanh Dung quỳ gối không hề giả vờ, cú quỳ mạnh đến mức nền nhà trước cửa Cố Quyên Nhĩ lõm xuống hai hố.
Mặt Cố Quyên Nhĩ sầm lại, cô liếc sang cậu thiếu niên đứng bên cạnh, cảm nhận được khí tức trên người cậu ta.
Cô bước lên một bước, bất lực nói: "Đứng dậy đi. Mặc dù tộc nhân của anh đã chơi trò lừa đảo với tôi, nhưng cũng không cần hành đại lễ thế này." Thanh Dung này cũng thật biết chớp thời cơ.
Thấy Cố Quyên Nhĩ mặt đen sạm bước đến, Thanh Dung sợ đến mức lộ nguyên hình. Tiếng hồ ly vang lên, anh ta nhảy thẳng lên mái nhà, bốn chân cắm vào tường, treo ngược trên đó, vừa run vừa hét: "Đừng qua đây!!!"
Phản ứng của Thanh Dung làm Cố Quyên Nhĩ và cậu thiếu niên mặt búng ra sữa giật mình. Cậu thiếu niên quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt ngỡ ngàng của Cố Quyên Nhĩ.
Chỉ nghe thấy tiếng "Bốp."
Cậu thiếu niên mặt búng ra sữa cũng sợ đến mức trở về nguyên hình, một tiểu hồ ly trắng như tuyết, nhỏ hơn cả trẻ sơ sinh. Tiểu hồ ly sợ đến mức nằm rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Trong đầu nó chỉ toàn là sợ hãi.
Trời ơi! Tại sao nhìn thấy người phụ nữ này, lại có một cảm giác kinh hoàng như sắp bị thế giới nghiền nát vậy? Lần trước gặp mặt không có cảm giác này, sao lần này lại đáng sợ thế? Mình sẽ không bị xẻ thịt chứ? Cố Quyên Nhĩ ngây người, hai người này sao trông có vẻ rất sợ mình vậy? Lẽ nào là do mình đã hấp thụ sợi Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889502/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.