Cố Quyên Nhĩ mong chờ nhìn Sở Thiên Khuyết.
Anh ta khẽ nhướng mày, ngay lập tức bắt được tần số của cô: "Nhìn tôi làm gì?"
Cố Quyên Nhĩ: "Mau thể hiện tài năng nghệ thuật của anh đi."
Sở Thiên Khuyết im lặng một lát: "Tôi học Vịnh Xuân quyền."
Anh ta căn bản chẳng có tí "tế bào nghệ thuật" nào cả. Năm xưa bị ông nội bắt học thẩm định đồ cổ và tranh chữ, cũng chỉ hiểu được vài bức, đủ để ra ngoài "lòe thiên hạ" thôi.
Giờ ngồi trong phòng khách nhà họ Mộc, bốn bức tường toàn treo tranh sơn dầu, ngoài việc có thể phân biệt thật giả, anh ta nhìn bức nào cũng thấy đẹp.
Mộc Tố Phong thấy hai người nhìn nhau, không ai muốn biện minh cho mình, càng thêm khinh thường họ. Ông ta khoát tay, tỏ vẻ chán ghét với Lý Chính: "Tiểu Chính à, tôi biết cậu và Gia Nhi rất thân thiết. Nhưng con bé gần đây đang tìm tòi phong cách hội họa mới, sắp bước vào giai đoạn quan trọng, cậu đừng quấy rầy thì hơn."
Rõ ràng là từ chối yêu cầu gặp Mộc Gia Nhi.
Lý Chính cau mày, nhấn mạnh: "Cậu, tụi cháu chỉ cần gặp Gia Nhi vài phút, nhìn mặt một cái là đi."
Cố Quyên Nhĩ đang định mở miệng thuyết phục thì khuỷu tay bị một lực nhỏ kéo lại. Cô cúi đầu, thấy Hàn Tuyết Nhu rụt rè trốn sau lưng mình, cả người run run, tay chỉ về một hướng.
Thuận theo hướng tay nhìn sang, Cố Quyên Nhĩ nhìn thấy, ở bên mép cầu thang lộ ra một vạt váy xanh lam và nửa phần sau gáy. Người kia đứng quay lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889475/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.