Kim Đa Thiện vừa bị đánh, vừa xấu hổ phẫn nộ, trừng mắt nhìn Cố Quyên Nhĩ cười lạnh: "Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi, nói nhiều làm gì? Dù sao tôi có nói hay không, cô cũng sẽ g.i.ế.c tôi."
"Ối giời, cô nói gì thế? Tôi đây là công dân tuân thủ pháp luật, sao mà đi g.i.ế.c người được?" Giọng Cố Quyên Nhĩ đầy khoa trương.
Mặc dù biết Cố Quyên Nhĩ đang nói dối, nhưng bóng đen tử vong vẫn lởn vởn trong lòng Kim Đa Thiện. Chỉ cần còn một tia hy vọng sống sót, cô ta cũng không dám buông bỏ.
Cố Quyên Nhĩ thích thú nhìn cô ta đấu tranh tâm lý, hứng thú chẳng khác nào đang xem kịch.
Kim Đa Thiện không cam lòng lên tiếng hỏi: "Nếu tôi nói thật, cô sẽ tha cho tôi... thật chứ?"
"Yên tâm, đầu hàng không giết." Cố Quyên Nhĩ cười tươi như người vô hại.
Kim Đa Thiện lúc này mới an tâm: "Tôi không biết dưới mê cung trấn áp thứ gì, nhưng nghe Hoàng tử Tản Lợi Tư nói, đó là một món bảo vật có thể thay đổi cả trời đất. Gia tộc tôi và Hoàng thất Tản Lợi Tư đã giao dịch với nhau, miễn là chúng tôi duy trì sự ổn định của phong ấn ở đảo Ác Quỷ, họ sẽ cung cấp mọi tài nguyên mà chúng tôi cần."
Sự giàu có của Hoàng thất Tản Lợi Tư, Cố Quyên Nhĩ làm sao không biết? Cứ tùy tiện lôi một thành viên hoàng gia ra, trong tay không phải là xưởng đóng tàu thì cũng là mỏ dầu, không thể dùng từ "giàu nứt đố đổ vách" để hình dung được nữa. Phải nói là "giàu hơn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889466/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.