"Cũng không lấy nhiều đâu, một người một triệu đô la là được." Cố Quyên Nhĩ thản nhiên, như đang nói chuyện mua rau.
"Đắt vậy? Sao cô không đi cướp luôn đi?" Xuyên Khẩu Huệ Tử vừa đá bay một con Nhân Tiêu vừa gầm lên.
Cố Quyên Nhĩ tròn mắt, ra vẻ ngạc nhiên: "Nếu không thì cô nghĩ tôi đang làm gì?"
Xuyên Khẩu Huệ Tử muốn liên minh, cô ta nghĩ Cố Quyên Nhĩ cô ngốc sao? Nếu cô tin những người này, chi bằng tin heo mẹ biết trèo cây còn hơn.
"A!!!" Tiếng kêu thảm thiết của thuộc hạ giống như lời thúc giục tử thần, ép chặt dây thần kinh của Xuyên Khẩu Huệ Tử. Cô ta không còn thời gian để cãi nhau với Cố Quyên Nhĩ, vội hỏi: "Có thể rẻ hơn một chút không?"
"Rẻ hơn một chút?" Cố Quyên Nhĩ nhướng mày: "Vậy mỗi người một triệu một trăm nghìn?"
Khả năng "đòi tiền" của Cố Quyên Nhĩ khiến Cố Tuyên Kiều và An Mộng đứng hình, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ. Quá lợi hại! Đây chính là mặc cả ngược trong truyền thuyết? Đến cả Lão trọc Minh ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Máu của ông ta đáng tiền đến vậy sao? Nghĩ đến việc mình mỗi năm đều đi hiến m.á.u tình nguyện hai lần, ông thấy đau gan không chịu nổi. Đúng là lỗ to rồi!
"Không phải nói bớt tiền sao? Sao lại thêm một trăm nghìn!" Xuyên Khẩu Huệ Tử tức đến phát điên.
Đúng là xui xẻo, biết thế đã tự đi rồi. Cô ta thực sự muốn tát vào mặt mình một cái, cho cái tội "mồm thối" đi mời mọc họ.
"Vậy một triệu hai trăm nghìn đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889460/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.