Tuy nhiên, dù Hà Văn Tiên có không cam lòng đến đâu, khi mất đi toàn bộ oán khí, cô ta cũng chỉ có thể tan thành một vũng nước thối rữa.
Cố Quyên Nhĩ và A Ngọc liếc mắt nhìn nhau. A Ngọc lên tiếng: “Vẫn theo cách cũ?"
"Ừ." Cố Quyên Nhĩ gật đầu: "Ngày mai tôi có việc, cậu đi tìm Trương Long trước đi."
"Ok." A Ngọc làm động tác b.ắ.n s.ú.n.g 98K, không kìm được sự phấn khích mà xoa hai tay: "Cuối cùng cũng có việc để làm rồi!"
Cùng lúc đó.
An Mộng phấn khích trèo tường chui vào nhà Cố Tuyên Kiều, lục sạch tủ lạnh.
Đợi đến khi Cố Tuyên Kiều về nhà, cô liền bắt gặp An Mộng cả người dính đầy máu, đang ngồi bệt dưới đất trước cửa tủ lạnh ăn uống ngon lành. Sắc mặt Cố Tuyên Kiều lập tức thay đổi. Đôi mắt phượng quyến rũ vốn đầy phong tình giờ ngập tràn sát khí: "Mộng Mộng, ai dám làm em bị thương?"
An Mộng giật mình, đồ ăn trong miệng trượt xuống, nghẹn đến mức hai mắt trợn to như chuông đồng.
Cố Tuyên Kiều vội vàng chạy tới, dùng sức vỗ mạnh lưng cô. Thi độc trong cơ thể An Mộng vẫn còn sót lại, cơ thể vốn đã suy yếu do sự ăn mòn của oán khí, giờ lại bị Cố Tuyên Kiều vỗ mạnh, cô ấy lại phun ra một ngụm m.á.u tươi, lẫn cả đống đồ ăn chưa kịp nuốt xuống.
An Mộng đau khổ nói: "Đại tỷ, tại sao chị cũng muốn hại em?"
"Chị á?" Cố Tuyên Kiều lúng túng lau m.á.u trên miệng An Mộng: "Xin lỗi, xin lỗi, chị không kìm được tay. Rốt cuộc là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889409/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.