A Ngọc giật giật khóe miệng, chột dạ nhìn sang một bên.
Ba giờ sau, toàn bộ thi độc trên người An Mộng đã được Cố Quyên Nhĩ hút sạch. Cô đánh thức An Mộng, đưa thêm hai gói thuốc rồi đuổi cô ấy ra ngoài: "Ngày mai dán thêm một lần nữa là ổn. Đi đi, đừng làm lỡ việc của tôi."
"Ơ, không! Đại sư, cô cho tôi ở lại giúp cô được không, tôi có thể giúp mà!" An Mộng hai tay bám chặt khung cửa, chân cũng móc vào đó, cả người dang ra thành hình chữ đại, sống c.h.ế.t không chịu đi.
Đùa à, ngoại trừ lão đại của mình, đây là lần đầu cô gặp chuyện thú vị thế này! Vị đại sư này không rõ là thần thánh phương nào, nhưng nhìn là biết có bản lĩnh thật sự. Nếu kết giao được, biết đâu còn thuyết phục cô ta giúp lão đại.
Cố Quyên Nhĩ đá một cước, hất An Mộng ra ngoài: "Đừng có bám vào cửa nhà tôi, làm hỏng thì chủ nhà bắt tôi đền đấy!"
Rầm một tiếng, cô đóng sập cửa, vỗ tay phủi phủi. Cô có dự cảm rằng cuộc sống của mình sau này sẽ không còn yên bình nữa.
Sau khi "lịch sự" tiễn An Mộng đi, Cố Quyên Nhĩ cầm một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa đi đến bên cạnh nữ thi. Truyền linh lực cho An Mộng suốt ba tiếng, cô mệt gần c.h.ế.t rồi.
Xé bỏ lớp túi nilon bọc ngoài, Cố Quyên Nhĩ cúi xuống quan sát kỹ Miên thi kia. A Ngọc cũng đang nhìn, nhưng là treo lủng lẳng trên quạt trần mà nhìn xuống.
Chiếc váy cháy sém dính chặt vào da thịt của nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889408/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.