A Ngọc khoái chí ngồi xổm dưới đất hít nhang, cậu ta biết Tiểu Nhĩ tạm thời sẽ không đi đâu cả.
"A Ngọc, giúp tôi một việc được không?" Cố Quyên Nhĩ nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên lên tiếng.
A Ngọc: "Làm gì?"
"Đi giúp tôi chụp trộm vài tấm ảnh của cô gái xinh đẹp trong thang máy lúc nãy." Lời của Cố Quyên Nhĩ làm A Ngọc giật b.ắ.n mình.
A Ngọc trợn mắt: "Tôi biết khẩu vị của cô hơi nặng, nhưng không ngờ lại biến thái đến mức đó! Thích "bách hợp" thì cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu. Có gì thì nhắm vào tôi này!"
Trán Cố Quyên Nhĩ nổi gân xanh, cô cởi dép dưới chân, ném thẳng vào A Ngọc: "Anh cân lên chưa nổi hai lạng, tôi nhắm vào thì anh chịu nổi không? Mau đi chụp ảnh cho tôi, tôi muốn xem sợi chỉ đỏ ở cung Mệnh của cô ta!"
A Ngọc ôm chặt nén nhang của mình, chiếc dép xuyên qua đầu cậu. Gương mặt tuấn tú thoáng đỏ lên vì xấu hổ lẫn tức giận: "Chụp thì chụp, động tay động chân làm gì? Suýt nữa hất đổ bữa sáng của tôi rồi."
Nói xong, A Ngọc chu môi, hít nốt làn khói cuối cùng, rồi lủi thủi xuyên qua cửa đi ra, không quên để lại một câu: "Tôi nặng ba lạng rưỡi cơ!"
Cố Quyên Nhĩ giật giật khóe miệng, "Tôi tin anh mới là lạ."
Đừng nhìn A Ngọc hay ba hoa chích chòe, nhưng hành động lại rất nhanh gọn. Ngay tối hôm đó, cậu ta đã chụp trộm ảnh của Cố Tuyên Kiều về cho Cố Quyên Nhĩ.
A Ngọc vốn là linh hồn, chẳng ai có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889405/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.