Cố Quyên Nhĩ ôm ngực, vẻ mặt đau khổ như sắp khóc: "Này lão quỷ dê già, nói thật cho anh biết. Thực ra tôi là công chúa của bộ lạc Tổ An, lần này bỏ nhà đi là vì trốn hôn. Giờ người nhà tìm đến rồi, họ cứ ép tôi gả cho một anh đẹp trai mà tôi không yêu, thế nên tôi phải cao chạy xa bay thôi."
A Ngọc mặt mày như thấy ma: "Cô đang lừa ma à? Có soái ca còn không chịu gả?"
"Khoan đã... anh tin tôi là công chúa hả?" Cố Quyên Nhĩ ngạc nhiên.
"Cô gái nào cũng có thể là công chúa. Nếu cô muốn, tôi có thể giúp." A Ngọc móc từ túi quần ra một tờ quảng cáo tuyển dụng. Trên đó ghi một quán bar nào đó đang tuyển "công chúa", yêu cầu khí chất tốt, hình tượng đẹp, lương tháng từ ba đến năm vạn, liên hệ quản lý Trương.
Cố Quyên Nhĩ giận dỗi giật lấy tờ quảng cáo nhét vào túi mình, mắng: "Đã bảo anh rồi, đừng có làm mấy cái nghề kỳ quái này. Vốn dĩ đã không được 'thẳng' cho lắm, làm thêm hai năm nữa là cong hẳn luôn đấy!"
"Nói nghiêm túc đi, cô thật sự định bỏ đi à?" A Ngọc là một con quỷ treo cổ, cậu ta ngửa cổ lên, tự mình treo lủng lẳng trên cái quạt trần của Cố Quyên Nhĩ để thư giãn gân cốt.
"Tôi không thể ở lại được nữa rồi, tối qua người đàn ông đó thấy tôi di chuyển tức thời." Cố Quyên Nhĩ thở dài. Cô muốn sống yên phận như người bình thường, sao lại khó thế chứ? Vẻ mặt A Ngọc lập tức trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889404/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.