Thế giới bỗng chốc rộng lớn hơn hẳn.
Thì ra, đây chính là… hương vị của tự do.
Không nhất thiết phải dùng đôi chân để leo núi cao, vượt hiểm nguy, ngay cả khi chỉ nằm trên giường, nhưng biết rằng mình có thể làm điều đó, dù không thực sự thực hiện, cũng đã là một niềm hạnh phúc.
Quan trọng là anh có quyền lựa chọn, chứ không phải bị mắc kẹt trong cơ thể này, chỉ có duy nhất một con đường để đi.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân quen thuộc, Lộ Tranh mới thu hồi những suy nghĩ miên man của mình. Có lẽ vì bản thân không thể đi lại, nên anh đặc biệt nhạy cảm với tiếng bước chân của người khác, mà Hướng Tình là người đầu tiên đồng hành bên anh mỗi ngày, tiếng bước chân của cô, anh đã quá quen thuộc.
Khác với những nhân viên trong nhà luôn cố gắng nhẹ nhàng trong từng cử động, cũng không giống bước đi chậm rãi, trầm ổn của đạo trưởng Xung Hòa, bước chân của Hướng Tình lại nhẹ nhàng, liền mạch, như một khúc nhạc khẽ vang lên ở nơi không người.
Chỉ nghe âm thanh ấy thôi, Lộ Tranh đã có thể hình dung ra dáng vẻ của cô lúc này, từng cử chỉ, từng nụ cười.
Anh bất giác nở một nụ cười.
Tựa như lớp bùa chú ràng buộc của chiếc chăn cũng bị âm thanh ấy phá vỡ. Lộ Tranh chống tay ngồi dậy, lắng nghe tiếng bước chân của Hướng Tình dừng lại trước cửa, sau đó là tiếng gõ cửa vang lên, giọng cô vọng qua cánh cửa, mang theo chút dè dặt: "Lộ tiên sinh? Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700709/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.