Xúc cảm, hơi ấm, thậm chí cả một hương thơm thoang thoảng… tất cả những dấu vết thuộc về một người khác dần rời xa, anh theo phản xạ khẽ nhấc tay lên như muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ thả xuống.
Anh lảo đảo lùi hai bước, ngã ngồi xuống xe lăn, như thể lại trở về trong lớp vỏ dày cộm của mình, trở lại thành Lộ Tranh của ngày trước.
"Anh có sao không?" Hướng Tình có chút hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, lo lắng hỏi.
Lộ Tranh nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, nhận thức vô cùng rõ ràng rằng những suy nghĩ sâu kín kia của mình ti tiện đến nhường nào. Nhưng chính vì càng hiểu rõ điều đó, những ý niệm ấy lại càng như cỏ dại trong lòng anh, càng bị đè nén thì lại càng bùng phát mạnh mẽ.
Anh khẽ nhắm mắt lại, "Không sao, chỉ hơi kiệt sức, nghỉ một lát là được."
"Lần sau đừng cố quá như vậy nữa." Hướng Tình trách nhẹ một câu, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ với anh, "Chúc mừng anh, cuối cùng cũng đứng lên được rồi."
Nhưng Lộ Tranh không thể đối diện với nụ cười ấy, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, "Tôi về phòng trước, tắm rửa một chút."
"Nhân tiện nghỉ ngơi luôn đi." Hướng Tình nói, "Dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, chỉ cần đừng bỏ lỡ bữa cơm tất niên buổi tối là được."
Lòng anh bỗng chốc ấm lại. Hướng Tình luôn nói rằng phải giải quyết xong vấn đề của anh trước khi năm mới đến, để anh có thể trút bỏ gánh nặng, tận hưởng một cái Tết an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700708/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.