Khoảnh khắc đó, cô thậm chí cảm thấy có chút thương hại cho Hướng Hồng Ngư. Đừng nói đến hào quang và danh phận nữ chính, đến cả tư cách làm một con người bình thường, cô ấy cũng đã mất. Cô ấy thậm chí còn bị Khổ Thích coi như một pháp khí để sử dụng.
Nhưng nếu tượng đất này có liên quan chặt chẽ đến Hướng Hồng Ngư, vậy thì Thường Minh muốn lấy lại nó cũng không có gì lạ.
Trong khi hai người nói chuyện, Thường Minh cũng dần lấy lại bình tĩnh. Y không tiếp tục đưa ra yêu cầu miễn cưỡng người khác, mà chỉ hỏi: "Các người định xử lý cô ấy như thế nào?"
"Đã là hung sát, thì phải trừ tà hóa sát." Lộ Tranh không chút do dự đáp.
Anh đã đấu tranh suốt mười tám năm, chính là vì kết cục này.
Ánh mắt Thường Minh càng thêm đau khổ, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Tôi hy vọng các người có thể giao cô ấy cho tôi canh giữ. Tôi có thể lấy đạo tâm thề rằng, tuyệt đối sẽ không để cô ấy thoát ra, chỉ cầu..."
"Không được." Lộ Tranh kiên quyết cắt ngang.
Thấy Thường Minh nhìn mình, anh thản nhiên nói: "Trói buộc cô ta, canh giữ cô ta, trấn áp cô ta, rồi đợi đến vài trăm, vài nghìn năm sau, cô ta lại phá phong ấn trỗi dậy một lần nữa sao?"
Một câu nói, khiến sắc mặt Thường Minh lập tức tái nhợt.
Dù y không có ký ức tiền kiếp, không biết chính mình đã từng trấn áp Hướng Hồng Ngư ở Ngũ Phong Sơn, nhưng câu nói này vẫn như một cú đấm giáng thẳng vào mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700672/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.