Ông ta vốn thông minh từ nhỏ, từ khi nhập môn đã tu luyện xuất sắc, tự nhiên sinh ra tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng. Ông ta vốn đã không thích chữ "Khổ" trong thế hệ của mình, càng căm ghét pháp danh mà sư phụ đặt cho ông ta.
Sau khi bị trục xuất khỏi sư môn, ông ta đã vứt bỏ hoàn toàn cái tên này, tùy ý buông thả bản thân, không hề tuân thủ giới luật nhà Phật, phủ nhận hoàn toàn thân phận cũ.
Nhưng nhìn vào cách ông ta vẫn mặc áo cà sa đến tận bây giờ, có thể thấy ông ta vẫn chưa thể nào hoàn toàn từ bỏ đoạn quá khứ kia.
"A Di Đà Phật." Liễu Nhân hòa thượng cúi đầu, chậm rãi niệm phật hiệu: "Phàm những gì có hình tướng, đều là hư ảo. Thí chủ chấp tướng rồi."
Khổ Thích toàn thân chấn động, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Liễu Nhân.
Dường như chỉ đến giờ phút này, ông ta mới nhận ra rằng, vị "sư điệt" trên danh nghĩa của ông ta giờ đã là bậc trưởng bối có địa vị cao nhất của Trường Ninh Tự. Những người năm xưa ông ta quen biết, đều đã không còn. Chỉ còn lại một mình ông ta, bị mắc kẹt trong ký ức của quá khứ, không cách nào giải thoát.
Hận thù và oán hận tích tụ bao năm, giờ đây không còn nơi nào để đặt để.
Bao nhiêu năm kiên trì, rốt cuộc lại hóa thành hư vô. Mười tám năm dày công sắp đặt, cuối cùng lại tan thành bọt nước. Với tính cách của Khổ Thích, không một điều nào trong số đó là ông ta có thể chấp nhận. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700671/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.