Thường Minh không nói gì. Cô lại nói: "Nếu đến sáng vẫn đau, hoặc lần sau lại tái phát, em sẽ đi bệnh viện kiểm tra, được không?"
Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, khẽ nắm tay cô, nói: "Vậy em ngồi đây, anh đi đun nước."
Hướng Hồng Ngư lúc này mới buông tay, nhìn theo bóng anh đi vào bếp.
Nhà vốn có hệ thống nước nóng, nhưng lại không tìm thấy túi chườm, nên Thường Minh đành dùng chai thủy tinh đựng nước nóng, bọc nhiều lớp khăn lông, kiểm tra nhiệt độ không quá nóng rồi mới cầm quay lại. Anh ngồi xuống bên cạnh Hướng Hồng Ngư, hai tay ôm chai nước, áp lên trán cô, hỏi: "Thế này được không?"
"Được." Cô cảm thấy vật này cứng ngắc, liền đưa tay sờ thử, hỏi: "Anh đựng nước bằng gì vậy?"
"Chai thủy tinh." Thường Minh đáp.
Hướng Hồng Ngư bật cười, "Sao anh lại nghĩ ra cách này?"
Con người này luôn như vậy, vụng về nhưng chân thành. Chính vì Thường Minh là một người như vậy, Hướng Hồng Ngư mới coi trọng anh đến thế.
Nhưng mà...
Hai chữ đó lướt qua trong đầu, nụ cười trên mặt cô cũng dần nhạt đi.
Bởi vì cô không phải là cô gái thiện lương, trong sáng như Thường Minh vẫn nghĩ. Cho nên, cô phải bỏ ra rất nhiều công sức để duy trì hình ảnh này, bất kể cái giá phải trả là gì.
Nếu trên thế giới này có một người có thể ngăn cản cô làm điều mình muốn, thì đó chỉ có thể là Thường Minh. Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, khi cô vô thức tìm kiếm sự ủng hộ của anh, Thường Minh đã không xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700646/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.