Bóng tối vô tận đã làm lu mờ thời gian, làm lu mờ cảm giác, làm lu mờ ký ức, thậm chí làm lu mờ cả sự tồn tại của cô… Ngay cả hận thù ngập trời, oán niệm dày đặc của cô dường như cũng bị xóa nhòa, chỉ còn lại bản năng sinh tồn, hết lần này đến lần khác xông vào phong ấn một cách vô vọng.
Thật thảm hại, thật nực cười.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đã thành công. Cô đã đến nhân gian, cô đã trở thành Hướng Hồng Ngư, có được những thứ mà trước đây chưa từng có, đủ để lấp đầy khoảng trống trong ngàn năm đó.
Cô thực sự muốn sống tốt ở thế giới này.
Vậy nên, cô tuyệt đối không cho phép những gì mình đang có bị tước đoạt đi một lần nữa.
Hướng Hồng Ngư mở mắt trong bóng tối, bỗng nhiên cảm thấy mắt có chút khó chịu, giống như đã sử dụng quá lâu, hơi mỏi mệt, thậm chí còn có chút nhói đau. Cô đưa tay xoa nhẹ sống mũi, không để tâm lắm, mà tiếp tục suy nghĩ về kế hoạch của mình.
Có lẽ vì đêm khuya yên tĩnh rất dễ khơi dậy cảm hứng, trí óc của Hướng Hồng Ngư hoạt động mạnh mẽ chưa từng có, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã hoàn thiện toàn bộ kế hoạch vốn dĩ mới chỉ có phác thảo trong đầu, thậm chí còn cụ thể hóa từng bước hành động.
Dù cô biết rằng tất cả những điều này đã khắc sâu vào tâm trí, không thể quên được, nhưng vẫn cẩn thận lấy điện thoại ra ghi chép lại.
Đến khi viết xong hết, cô mới thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-gap-du-hoa-lanh/4700645/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.