Thiếu niên vai rộng, chân dài đứng trong sân, dừng vài giây rồi cậu đột nhiên quay người chạy ra ngoài.
Ôn Phong Miên sửng sốt, cao giọng gọi: “Dũ Dũ, con chạy cái gì chứ?”
Nhưng cậu thiếu niên đã biến mất dạng.
“Khụ, khụ, khụ…” Ôn Phong Miên thở hắt một hơi, không kìm được, lại bắt đầu ho: “Con xem, sao con về mà nó lại chạy mất thế kia chứ?”
“Sức khỏe bố không tốt, bố vào nghỉ trước đã.” Doanh Tử Khâm vỗ vỗ lưng ông: “Để con đi xem xem.”
Dũ Dũ là con trai ruột của Ôn Phong Miên, tên thật là Ôn Thính Lan. Hồi bé cậu thường xuyên bị ốm nên mới có nhũ danh này.
Bọn họ không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với với chị em ruột còn thân thiết hơn.
“Yêu Yêu…” Ôn Phong Miên định nói gì đó nhưng lại thôi, thở dài một tiếng: “Vậy cũng được.”
Ông cười, lông mày dãn ra: “Để bố đi nấu cơm, lát nữa hai đứa về là có thể ăn rồi.”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bố chỉ có thể nấu đồ nếp thôi.”
Muốn động đến khói dầu, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tuổi của những cây thuốc kia quá ngắn, cô phải chú ý đến từng vấn đề trong sinh hoạt để chữa bệnh cho Ôn Phong Miên.
Ôn Phong Miên ho nhẹ: “Bố biết rồi, con mau đi tìm Dũ Dũ đi.”
Điệu bộ này là muốn đuổi khéo đây mà.
“Nếu lúc con về mà phát hiện ra…” Doanh Tử Khâm quét mắt về phía nhà bếp, giọng điệu ôn hòa: “Bố biết phải làm thế nào rồi đấy.”
Ôn Phong Miên cảm thấy, lần này trở về, con gái ông hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/213993/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.