Thiếu niên vai rộng, chân dài đứng trong sân, dừng vài giây rồi cậu đột nhiên quay người chạy ra ngoài. Ôn Phong Miên sửng sốt, cao giọng gọi: “Dũ Dũ, con chạy cái gì chứ?” Nhưng cậu thiếu niên đã biến mất dạng. “Khụ, khụ, khụ…” Ôn Phong Miên thở hắt một hơi, không kìm được, lại bắt đầu ho: “Con xem, sao con về mà nó lại chạy mất thế kia chứ?” “Sức khỏe bố không tốt, bố vào nghỉ trước đã.” Doanh Tử Khâm vỗ vỗ lưng ông: “Để con đi xem xem.” Dũ Dũ là con trai ruột của Ôn Phong Miên, tên thật là Ôn Thính Lan. Hồi bé cậu thường xuyên bị ốm nên mới có nhũ danh này. Bọn họ không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với với chị em ruột còn thân thiết hơn. “Yêu Yêu…” Ôn Phong Miên định nói gì đó nhưng lại thôi, thở dài một tiếng: “Vậy cũng được.” Ông cười, lông mày dãn ra: “Để bố đi nấu cơm, lát nữa hai đứa về là có thể ăn rồi.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Bố chỉ có thể nấu đồ nếp thôi.” Muốn động đến khói dầu, nghĩ cũng đừng nghĩ. Tuổi của những cây thuốc kia quá ngắn, cô phải chú ý đến từng vấn đề trong sinh hoạt để chữa bệnh cho Ôn Phong Miên. Ôn Phong Miên ho nhẹ: “Bố biết rồi, con mau đi tìm Dũ Dũ đi.” Điệu bộ này là muốn đuổi khéo đây mà. “Nếu lúc con về mà phát hiện ra…” Doanh Tử Khâm quét mắt về phía nhà bếp, giọng điệu ôn hòa: “Bố biết phải làm thế nào rồi đấy.” Ôn Phong Miên cảm thấy, lần này trở về, con gái ông hình như xấu tính đi thì phải: “…” Ông thấy vừa buồn cười, vừa không biết phải làm sao: “Được, bố nghe con.” Doanh Tử Khâm gật đầu rồi mới rời đi. Nhìn bóng lưng ngày càng xa của cô, Ôn Phong Miên thở dài, tâm tình có chút phức tạp, đáy mắt cũng phiếm hồng. Sao ông lại không nhìn ra chứ, lần này trở về cô đã gầy đi rất nhiều. Trước đây hoàn cảnh gia đình khó khăn, ông cũng sẽ không để hai đứa con ăn uống khổ cực. Sau khi Yêu Yêu đến Doanh gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi đó không phải Doanh gia đã nói, đưa con bé về là một chuyện tốt sao? Ôn Phong Miên nheo mày, đưa tay lên miệng ngăn cơn ho, trong lòng lo lắng. ** Lúc Doanh Tử Khâm tìm thấy Ôn Thính Lan, cậu đang ngồi một mình bên hồ, trầm ngâm ngắm pháo hoa, đôi mắt đen như mực không ngừng cuộn sóng. Trời đêm gió lạnh. Mặt hồ phủ một lớp băng mỏng, phản chiếu ánh trăng rằm. Thiếu niên như gió, bóng lưng cao ngất. Áo trắng quần đen, khí chất thanh quý. Đây đúng là hình mẫu khiến các bạn nữ trong trường rung động.
Doanh Tử Khâm tiến tới, lấy một cây kẹo mút từ trong túi áo đưa cho cậu: “Vị đào.” Nhưng Ôn Thính Lan không nhận lấy, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Cậu ta cười lạnh: “Tôi tưởng chị sẽ không bao giờ quay lại nữa chứ, chị về đây làm gì?” Nhưng không có tiếng trả lời. Đợi tầm 10 phút, cậu quay đầu lại, đầu mày bao phủ khí lạnh. Nhìn ở khoảng cách gần thế này, ánh mắt cậu đột nhiên thay đổi. Cơ thể cô gái so với thời điểm li biệt một năm trước rõ ràng yếu ớt hơn nhiều. Mượn ánh trăng, cậu có thể nhìn thấy những vết kim châm trên cánh tay cô. Chi chít dày đặc, đếm không xuể. Vốn dĩ nhìn không ra nhưng vì da cô trắng nõn nên dấu vết hiện lên rất rõ ràng. Trong mắt lóe lên tia chấn dộng. Thân thể Ôn Thính Lan cứng đờ, cậu nhìn chằm chằm vào những vết tiêm, khó khăn lên tiếng: “Chị, chị… bị bệnh sao?” Chẳng lẽ một năm qua cô không về, là do bị bệnh? Doanh Tử Khâm không trả lời, cầm cây kẹo mút, nhướn mày: “Không giận nữa à?” Cậu em này của cô, vì chuyện gì đó mà có chướng ngại nhân cách rất nghiêm trọng, từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài. Sau 10 tuổi mới có chuyển biến tốt, nhưng lại hình thành tính cách lãnh đạm. Những ngày đầu tiên, Ôn Phong Miên còn không có cách nào để cậu tiếp nhận ông. Việc cô bật vô âm tính suốt một năm, đã tạo ra tổn thương không nhỏ cho cậu. Quan hải thính lan bằng phóng khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lí. Ôn Thính Lan, cái tên này gửi gắm trọn vẹn mong muốn của Ôn Phong Miên. “Sao lại quay về?” Ôn Thính Lan vẫn không nhận lấy, đôi mắt đen thẫm lại: “Chị, Doanh gia không đối tốt với chị sao? Bọn họ đã làm gì chị thế?” “Không có gì cả.” Doanh Tử Khâm đá hòn đá dưới đất, cười nhạt: “Em chỉ cần chăm chỉ học hành, những việc khác đừng để tâm.” Ôn Thính Lan từ nhỏ đã là một thiên tài, nhưng vì sức khỏe yếu ớt, mười ba tuổi mới bắt đầu đi học. Dù vậy, cậu vẫn được nhảy lớp. Cậu kém cô một tuổi nhưng đã lên cấp ba rồi, tháng sáu sẽ tham gia thi cao khảo. Nghe thấy lời này, Ôn Thính Lan mím chặt môi, vươn tay ra nhận lấy kẹo, xé vỏ, cho vào miệng ngậm. Rất ngọt, vẫn là vị trước kia, nhưng trong lòng cậu lại chất chứa sự bức bối không tên. Cũng tính là khá lâu rồi, cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên dáng vẻ xấu xa của những người kia. “Cái gì mà Ôn Tử Khâm? Tử Khâm là con gái Doanh gia chúng tôi, đương nhiên phải mang họ Doanh, các người đừng có nhận bừa.” “Nếu như bạn học ở Thanh Trí biết được con bé có một người cha và một đứa em trai nhà quê thì sao mà chơi với nó nữa.” “Đây là mười vạn, hãy quên việc mình có một đứa con gái đi, sau này các người sẽ không gặp lại con bé, các người sẽ chỉ kéo chân con bé thôi, hiểu không?” Sau đó, chị cậu quả thật một năm không về, ngay cả điện thoại cũng không gọi. Cậu cứ đợi rồi lại đợi, đợi đến vô vọng. Cậu tưởng rằng sau khi đến Hỗ Thành, cô đã quên mất họ rồi.
Bây giờ xem ra, Doanh gia đã làm gì đó, chị cậu hình như cũng không được đối xử tốt. Ôn Thính Phong lại mím môi, hạ giọng: “Chị, em xin lỗi, em không nên trách chị.” Cậu biết mình có bệnh, địch khí không nhỏ, nhưng cậu không không chế được. Cậu bé hơi cúi đầu xuống, những ngón tay nắm chặt. Cậu đang nỗ lực dần thay đổi. Cậu rất muốn rất muốn trở thành người bình thường. “Không trách em.” Doanh Tử Khâm đút tay vào túi: “Về thôi, bố đang đợi đấy.” Khúc mắc được gỡ bỏ, Ôn Thính Lan thả lỏng cơ thể, giống như trước đây, nói: “Chiều nay thực ra em không đến trường, đã xin nghỉ rồi.” Doanh Tử Khâm nhẹ gật đầu: “Vào chợ trong thành phố mua thịt?” “Vâng” Ôn Thính Lan trầm mặc, nhàn nhạt nói: “Sức khỏe của bố ngày càng kém, em muốn bồi bổ cho ông ấy.” Lúc bình thường, nếu mà có thịt ăn, Ôn Phong Miên cũng sẽ không đụng đũa. Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lát: “Vậy em đã định thi vào trường nào chưa?” “Rồi ạ.” Nói đến vấn đề này, đôi mắt cậu có như có một tia lấp lánh, so với trăng còn sáng hơn: “Em định thi vào đại học Đế Đô.” Đại học Đế Đô, đại học danh giá bậc nhất Hoa Quốc, mơ ước của rất nhiều học sinh. Doanh Tử Khâm không quá ngạc nhiên, với khả năng của Ôn Thính Lan, dù không dùng hết sức lực cũng có thể đỗ được. Ôn Thính Lan lại nói: “Thực ra em muốn vào đại học Norton hơn, nhưng nếu không có thư giới thiệu của hiệu trưởng thì không thể đi được.” Doanh Tử Khâm sững sờ một hồi: “Đại học nào cơ?” “Đại học Norton.” Ôn Thính Lan tưởng cô không biết, lấy điện thoại ra, tìm thông tin cho cô xem: “Đây này, QS xếp thứ nhất thế giới, bao năm không đổi.” Doanh Tử Khâm nhìn màn hình rồi rơi vào trầm mặc. Cô cảm thấy lần trở lại này có nhiều điều không ổn lắm. Gia tộc Lạc Lãng mở rộng ra toàn cầu cũng thôi đi, nói cho cùng người hà tiết sẽ nhanh kiếm ra tiền. Nhưng sao một người điên chỉ nghiên cứu về thần học lại có thể đưa trường học kia trở thành đại học bậc nhất??? ** Truyện được dịch bởi: Ín Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302 ** Doanh Tử Khâm: ??? Người nào đó: Không biết aaa, chắc là để chơi chơi? ** Quan hệ chị em trong sáng, cậu bé còn nhỏ như vậy, chưa đến 16 tuổi, mọi người đừng nghĩ nhiều Bảng xếp hạng đại học thế giới QS: thay đổi mỗi năm một làn và đại học MIT đã đứng đầu 8 năm liên tiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]