Trong phòng bật điều hòa nên khi vào hai người đều cởi bỏ áo khoác.
Lưng cô gái thẳng tắp, cổ cao.
Tay áo xắn lên, để lộ ra cổ tay nhỏ bé, những ngón tay thon dài trắng nõn càng thêm nổi bật.
“Tôi đọc trong sách.” Doanh Tử Khâm lười biếng tựa ra sau: “Trong sách cái gì chả có.”
Phó Quân Thâm phát hiện, những lúc cô dùng đôi mắt phượng lấp lánh kia để nhìn mình, dường như luôn khiến anh ngẩn ngơ.
Ai có thể ngăn điều này lại đi?
Hai người nhìn nhau vài giây, Phó Quân Thâm cong ngón tay gõ vào trán cô: “Sau này ít đọc loại sách đấy thôi.”
“Không.” Doanh Tử Khâm cúi đầu, điều chỉnh nồi áp suất: “Thế thì chẳng có gì thú vị cả.”
Cô còn định mua một số tiểu thuyết thời nay, từ từ gặm nhấm.
“Anh trai mời em ăn cơm nhé?”
“Thế thì cũng không được.”
Đúng là vô tình.
“…”
Doanh Tử Khâm lại nói: “Cùng lắm thì….”
Phó Quân Thâm nhíu mày, nhìn cô.
Cô rất thành thật nói: “Anh đọc cùng tôi.”
Phó Quân Thâm cong môi cười: “Anh đọc cùng?”
Thế cũng được sao?
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, lại bắt đầu buồn ngủ rồi: “Ừm, nhưng đợi tôi học được cách mua sắm online đã.”
Phó Quân Thâm quan sát điệu bộ lười biếng của cô, trông có vẻ không giống giả vờ, anh nhận ra cô đúng là nghĩ như vậy, không hề có ý khác.
Quả nhiên vẫn là một cô bạn nhỏ.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
Phó Quân Thâm liếc nhìn Doanh Tử Khâm, cảm thấy cô sẽ không lơ đãng khiến mình bị thương mới đứng dậy ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/213992/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.