Cô còn không rõ thân phận của mình sao?
Quản gia càng chán chường, lên tiếng: “Nhị tiểu thư, cô cứ thế này sẽ không thể làm phu nhân hài lòng được, theo tôi thấy…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Doanh Tử Khâm đột nhiên giơ chân lên đá một cú.
Quản gia không ngờ tới, ngã nhào xuống đất “Rầm” một tiếng, một tay còn đập mạnh xuống, đau đến nỗi ông ta không kìm được mà kêu lên.
“Này”
Đúng lúc đó, có tiếng cười lạnh vang lên giữa màn đêm, mang theo chút giễu cợt.
“Không quay lại chắc sẽ không biết được, người làm của Doanh gia giờ còn dám cả gan ra lệnh cho cô chủ, Doanh phu nhân dạy dỗ thế này sao?”
Người đàn ông thân thể cao gầy, mặc chiếc sơ mi đen, khuy áo còn chưa cài hết để lộ làn da trắng sứ trên nền tuyết.
Anh đứng dưới gốc cây, càng tạo thành một cảnh đẹp rung động, cho dù là phong hoa tuyết nguyệt cũng không sánh bằng.
Doanh Tử Khâm thu chân lại, ngẩng đầu lên nhìn: “Anh còn chưa đi à?”
“May mà anh chưa đi” Phó Quân Thâm đút tay vào túi quần, cong môi “Nếu đi rồi, cô bạn nhỏ nhà chúng ta sẽ bị bắt nạt mất.”
Một cơn gió thoáng qua làm vạt áo mở tung, để lộ mảng xương quai xanh tuyệt đẹp, trong không khí còn thoang thoảng mùi trầm hương.
Vừa chín chắn lại vừa dịu dàng, đây chính là nét quyến rũ trí mạng.
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc: “Thật nhiều chuyện”
Cô không thích nhiều lời, nói nhiều hơn một chữ chi bằng động thủ.
“Ừm” Phó Quân Thâm xoa xoa đầu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/213980/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.