Nghe thấy lời này, những vị khách đột nhiên hiểu ra, vội vàng nói: “Ra là vậy, Tam gia có việc cần xử lý thì cứ tự nhiên.”
Nếu không có Giang Mạc Viễn, bọn họ cũng không có cơ hội bước vào Hán Các này.
Sau khi thư ký một lần nữa thể hiện ý xin lỗi thì cùng Giang Mạc Viễn rời đi.
Lúc này, trong Hán Các cũng không còn vị khách nào khác, nhân viên phục vụ đều đứng chờ một bên.
Giám đốc nhà hàng chứng kiến một màn này, nhíu mày, lúc định bước lên ngăn cản thì trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lặng lẽ cúi đầu rồi lui về.
Phó Quân Thâm thu lại tầm mắt, hỏi: “Ăn thêm chút nữa?”
“Không ăn.”
“Không ăn làm sao cơ thể hồi phục tốt được.”
“Vậy cũng không ăn.”
Nhiếp Triều: “…”
Thất thiếu hôm nay đúng là bệnh không nhẹ -_-
Lại còn cưỡng ép con gái nhà người ta ăn gan heo???
Thấy ánh mắt cô có vẻ kháng cự, Phó Quân Thâm nhướn mày, kéo dài giọng: “Thật sự không ăn?”
Doanh Tử Khâm đẩy chiếc đĩa ra xa: “Tôi không thích ăn nội tạng.”
Những miếng gan heo này quả thật có chút đặc biệt. Sau khi ăn hết một đĩa hơn 20 miếng gan heo, cô cảm thấy tốc độ sản sinh máu trong cơ thể như nhanh hơn, thậm chí còn hiệu quả hơn khả năng tự hồi phục của cô.
Nhưng cô thực sự không thích nội tạng, ăn bây nhiêu đã là cố lắm rồi.
“Vậy thì gói về đi.” Phó Quân Thâm gõ ngón tay lên mặt bàn, cong môi, cười xấu xa: “Bỏ vào tủ lạnh, mai lại ăn.”
“Này…” Nhiếp Triều phì một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-thuc-co-ay-la-dai-lao-toan-nang/213978/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.