Mặt trời lại lần nữa nhô lên cao, tiếng chim cũng bắt đầu vang lên như một điệu nhạc buồn, nàng đã ngồi ở đây một đêm dài, đôi mắt hồ xinh đẹp giờ lại sưng húp lên.
Dù Hoa nhi và Hoàng Diệu có nói gì cũng là không lọt vào lỗ tai của nàng, nàng cứ ngồi như vậy như một cái xác không hồn, nước mắt mãi chẳng thể ngừng tuôn trên khuôn mặt vẫn đang bị tấm mạn che mất, nói trắng ra là tấm mạn kia cũng đã thấm đẫm nước mắt của nàng.
Hoa nhi được Hoàng Diệu băng bó lại cánh tay bị thương kia, rất may là không hề động đến xương cốt.
- Hoàng tẩu... Uống một chút nước đi!- Hoàng Diệu ân cần đưa cho nàng một bầu nước.
-...
Nàng là một chút cũng không quan tâm, vẫn là chăm chú nhìn về phía dưới vực sâu kia.
Binh lính hộ vệ là thay nhau gắt gao tìm kiếm nhưng tìm thế nào vẫn không thể nào tìm ra được hắn. Cứ như vậy ba ngày ba đêm liên tục nàng ngồi ở đấy. Cơm không ăn, nước cũng là do Hoàng Diệu cùng Hoa nhi thay nhau dỗ dành nàng uống.
Nàng cũng là một câu cũng không nói với ai.
Cho đến ngày thứ tư, nàng ngất đi trong sự mỏi mệt, Hoàng Diệu nhanh chóng ôm nàng về nơi ở Trường Xuân.
Thái y ở Trường Xuân cũng ngay lập tức đến bắt mạch cho nàng.
- Tần vương phi có sao không?- Hoàng Diệu vừa thấy thái y bước ra khỏi phòng liền nắm lấy tay áo mà hỏi.
- Thập vương gia! Tần vương phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-dich-nu-phu-thua-tuong/2129464/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.