Sáng hôm sau.
'Tang, tang'
Những tiếng đàn vang lên ngân nga trong nắng. Lúc bay bổng, lúc trầm trầm, du dương tựa như suối reo.
<< Vì kiếp trước tình duyên cập bến tử. Mà kiếp này hận hoá lai sinh.
Là trăng gió luân hồi qua kiếp này. Mệnh duyên để ta gặp người.
Từ xa lạ nay thành thân quen. Ta vẫn nhớ in những kí ức này.
Hoài thương nhớ trong màn tĩnh đêm. Ta và người vẫn xa biệt ly.
Cố nén đi tình thương. Khắc sâu ký ức vào tim.
Nhân sinh ngắn như gió hoa giấc mộng. Nhưng vẫn cứ mãi đợi chờ.
Ngày người nói lời từ ly. Lòng ta vãng không tựa hồn.
Mong sớm sao hội ngộ. Để lấp đi khoảng trống này.
Ngày tháng qua nhanh tựa cơn gió thoảng. Nhưng vẫn không thể phai mờ.
Tự hỏi với lòng. Khi tương ngộ người có còn nhớ đến ta?
Hay lúc đó đã là lãng quên. Mọi thứ đều hoá thành dư âm?
Chỉ mong vẫn giữ hẹn ước đầu. Cùng ta cửu trùng bên nhau.>>
...
Tiếng đàn kết thúc, Kỷ Nguyệt rời đôi tay thanh mảnh khỏi chiếc cầm, nàng khẽ trút xuống một hơi thật dài.
"Định đứng đó đến bao giờ?" Kỷ Nguyệt đưa tay chạm vuốt nhẹ lên các dây đàn, giọng trầm trầm, đôi mắt khẽ liếc nhìn người đang ở phía sau cột đình của Tuyết Điện.
Bị nhắc đến, người kia đành lủi thủi đi ra. Gợn mạo thoát tục, y liễu phàm trần, tuyệt khuynh tuyệt thế. Khuôn miệng cười cười, vô tư tiếp chuyện: "Hay cho câu 'Chỉ mong vẫn giữ hẹn ước đầu. Cùng ta cửu trùng bên nhau'."
Một lời khen ngợi nhưng lại biểu rõ tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kieu-chi-nu-thai-tu-phi-dai-gia-dao/874903/chuong-132.html