Trong phòng khách núi Hảo Vân, Trì Vân đang tĩnh tọa điều tức. Thân thể hắn vốn cường tráng rắn rỏi, tuy thon gầy nhưng nhanh nhẹn linh hoạt, thế mà chịu hành hạ khổ sở mấy ngày đã trở nên tiều tụy. Sau khi nói vài câu với Tây Phương Đào trong đình trúc, Đường Lệ Từ chầm chậm đến phòng Trì Vân, Dù y đã cho Trì Vân dùng huyết thanh nhưng một lần e rằng không đủ, muốn đảm bảo không có sai sót thì ít nhất phải dùng ba lần.
Đường Lệ Từ đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn Trì Vân một hồi. Hắn đang nhắm mắt vận công, giữa ấn đường thấp thoáng một luồng khí đen luẩn quẩn, dưới giường có mấy con nhện đang chăng tơ, hai con bò cạp xé tan cái mạng nhện, còn có mấy con rết nhỏ chết queo dưới đất.
Xem ra độc Cổ Chu vẫn chưa giải hoàn toàn. Đôi môi đỏ của Đường Lệ Từ khẽ mấp máy, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cắn nhẹ lên môi dưới, chầm chậm hà ra một hơi. Sau lưng có người tiến lại gần, đi đến cửa thì thấy bóng lưng của Đường Lệ Từ, "Đường... Đường huynh, nghe nói Trì Vân đã tỉnh rồi?" Người đổi xưng hô từ Đường công tử thành Đường huynh, đương nhiên là Dư Phụ Nhân.
Đường Lệ Từ gật đầu, "Nhưng độc Cổ Chu vẫn chưa giải hết."
Dư Phụ Nhân bước vào trong phòng, "Huynh đang lo lắm phải không?"
Đường Lệ Từ khẽ cười, "Chuyện này.... Trì Vân được cứu về, còn tỉnh táo trở lại, đã nằm ngoài dự tính của kẻ đặt bẫy. Nhưng nếu Trì Vân đã quay về Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kiep-mi/2931845/quyen-3-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.