-Này mọi người...có phải căn phòng bỗng dưng nhỏ lại, hay là tôi cảm nhận nhầm? 
Tôi vừa dứt lời, cả bọn nhìn quanh ngây ra mấy giây mới phản ứng được sự tình.Tôi cũng lay Ô Nha tỉnh dậy cùng mọi người tản ra xem xét. 
Mặt tường sần sùi lạnh toát, không cần phải thật nhạy cảm tinh tế cũng có thể nhận ra, chuyển động cực chậm nhỏ, cực trơn mượt từ bức tường truyền tới. 
Cả đám quay mặt lại kinh nghi nhìn nhau.Tôi lập tức vọt tới cánh cửa lúc đầu vào, nắm lấy chốt cơ quan cực lực xoay xoay vặn vặn, cứng ngắc.  
Tình hình là rất tình hình, hai mặt tường trái phải đứng im nhưng hai mặt trước sau thì đang chậm rì rì di chuyển, không một âm thanh của bánh răng nào phát ra, tựa như tảng băng trôi trên mặt sông êm đềm. 
Bạch Ngân lo lắng hỏi. 
“Tại sao đột nhiên lại xảy ra tình huống này? Chúng ta vô ý đụng phải cơ quan nào sao?” 
-...Không đâu, tất cả chúng ta đều chưa từng chạm qua bất cứ thứ gì trong căn phòng này... 
Tôi không chắc chắn ngẫm nghĩ thêm chút rồi trả lời. 
-Ngoại trừ...nền nhà? 
Chúng tôi lại cúi đầu đăm đăm nhìn nền nhà không có bất cứ hoa văn màu mè trang trí gì? 
-Mặc Minh! 
Giọng Âu Tử Dạ nhẹ vang. 
-Kiểu cơ quan này...địa cung thiết kế tương tự rất nhiều. 
Tôi nhìn anh. 
Chất giọng lạnh nhạt nhẹ vang. 
-Tôi ở trong địa cung một khoảng thời gian rất lâu...Một nơi tràn ngập bóng tối xâm chiếm, tĩnh mịch như tờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101940/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.