Một loại tín đồ si tâm u mê như thế nào ở chỗ này xuất hiện, cứ như vậy mọc lên sao? Không thể nào, nhất định là được điều động tới. Nhưng phải là tình huống như thế nào mới nảy sinh tâm tính như vậy?Vẫn là tự nhiên hay lại do rèn rũa. Nếu là vậy, tất cả chẳng phải chính là sớm được cố ý sắp xếp bày đặt?
Âu Tử Dạ, anh ta cũng nhất định có lý do chính đáng ở đây, chứ không thể nào vô duyên vô cớ. Chỉ là đến tột cùng nguyên nhân gì. Anh ta nói không muốn phá huỷ Sâm La Thụ, huỷ hoại nó cũng tức là...nơi này liền biến mất. Như vậy anh ta là không muốn nơi này diệt vong?
Nơi này...còn có gì khiến anh ta lưu luyến muốn bảo vệ? Người không còn, cảnh cũng mất, ý định của Âu Tử Dạ là gì?
Chúng tôi một đường trầm tư im lặng. Trong bầu không gian quỷ dị như vậy, một vài chuỗi âm thanh kỳ kỳ quái quái tưởng như không rõ ràng lại cứ thế minh bạch vang vọng, tựa như tiếng hoang thú gọi bầy đàn, nghe xa xôi như từ cõi mơ hồ nào đó mà lại bén nhọn đâm xuyên vào não.
Mãi một lúc lâu sau giọng Bạch Ngân mới khẽ vang.
“Ở trong huyễn cảnh nhìn thấy gì cảm thấy gì chỉ có người trong cuộc là rõ ràng...Có điều càng trầm luân lâu bên trong cơ hội đào thoát càng mong manh hi hữu...Tuy nhiên nếu có người bên ngoài tác động, đủ khí lực chặt đứt những dây leo như xúc tu bạch tuộc...Trên thực tế, được cứu và tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101938/quyen-3-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.