Tôi thất tha thất thểu bước đi vô định trống rỗng, như thể hiện giờ đầu óc không có bất cứ một ý niệm khái niệm gì tác động kích thích nổi. Không khác một con rối, bị bàn tay vô hình nào đó từ trong bóng đêm xa xôi thăm thẳm giật dây dẫn dắt.
Tôi cứ bước vô hồn mà trĩu nặng như thể chân tay mang theo một đám dây xích chục cân trói buộc, cho đến khi trước mặt lấp lánh ánh sáng dụ hoặc mới lấy lại chút tiêu cự. Tôi ngẩn ngơ nhìn một nhóm người quây quần bên đống củi lửa ấm áp nướng thức ăn, vừa ăn vừa vui vẻ nói cười, giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Mùi vị theo gió lan toả tới cánh mũi lôi kéo nước bọt ứa ra, tiếng bụng réo gọi như cầu cứu khẩn khoản. Ưu Đàm đứng vụt lên trước tiên, cầm bốn xiên cá nướng khổng lồ đung đưa như vẫy tay đón chào.
-Bố!
Ô Nha chạy ào tới bên tôi, hai tay vất vả đưa một xiên cá đã được cắn nham nhở nhưng bốc mùi nướng thơm phưng phức.
-Bố đi đâu mà lâu quá mới về? Cá ăn ngon lắm đó! Mọi ngưới nướng nhiều quá trời trong lúc đợi bố về ăn cùng. Nhưng mà mùi cá nướng lôi cuốn quá thành ra mọi người cầm lòng không được, ăn trước bố có chút xíu thôi hà!
Tôi vừa xoa đầu bé vừa máy móc gật gật.
-Không sao, mọi người đói thì cứ việc ăn trước, biết chờ người sau đến bao giờ.
“Trời đất quỷ thần ơi, Dương Dương, anh như thế nào lại thành ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101899/quyen-3-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.