Một con búp bê bằng gỗ chỉ bé bằng nửa bàn tay, tóc trắng mặc trang phục dân tộc. Toàn thân còn đeo rất nhiều vòng gắn lục lạc, hơi lắc một chút liền phát ra âm thanh đinh đang nho nhỏ vui tai.
Đột nhiên mơ hồ còn cảm nhận một luồng khí hỗn loạn bên trong nó, như thể đang định chạy trốn, sau đó tựa như bình xịt, phụt một cái lao ra ngoài. Là một luồng khói trắng mờ ảo có bóng dáng con người.
Tôi có chút khẩn trương phòng bị, ngó quanh lại không thấy Hắc Hồn đâu cả. Sao nó toàn tự động biến mất không vậy?
-Là một âm hồn oán khí không chịu siêu thoát?
Tiếng của Tư Đồ thì thào bên cạnh, tôi quay sang nhìn, thấy gã toàn thân cao thấp không thương tổn. Tôi thầm thì lại.
-Lão quản gia nói cái đó mới là thủ phạm.
Tôi vừa dứt lời, khối khí vốn như hình ảnh một người đứng trong mưa còn phải nhìn qua kính mờ phút chốc trở lên sáng tỏ rõ ràng, như thể kính bị phá bỏ, mưa cũng tạnh, trời quang đãng.
Trước mắt là một cô gái lơ lửng lưng chừng thinh không, đầu đội mũ bạc hoa văn chế tác cực kỳ tinh xảo, tóc trắng dài ngang eo bồng bềnh như có gió lùa, mắt xanh lam lấp lánh vô hạn kiều mị, cổ đeo mấy tầng vòng bạc, mặc trang phục dân tộc lấy sắc đỏ làm chủ đạo, gấu tay vạt váy gấu quần xen thêm nhiều màu khác, chân không, cổ chân cổ tay cũng đeo vô số vòng bạc. Tổng thể mà nói, ngoại trừ việc cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101727/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.