Người phụ nữ ngước đầu nhìn như đang chờ đợi lời giải thích, nước mắt hai mẹ con nhà họ vẫn tí tách tuôn rơi, đôi mắt và đầu mũi đều đỏ hoe.
Tôi bước tới bên, ngồi xuống người quả phụ.
-Tất cả những người mất tích kỳ thật đều là bị quân đội đêm hôm đột nhập nhà dân đánh thuốc mê bắt cóc. Tất cả những ai theo học Pháp Luân Công đều trở thành nạn nhân của chính sách “thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót”.
Người phụ nữ có vẻ không tin tưởng, kinh ngạc hỏi lại.
-Sao lại có thể? Hoang đường, Học Pháp Luân Công thì mang tội gì mà lại phải bỏ tù?
-Đừng quên tôi cũng là nạn nhân bị bắt nhốt, ở trong đó mọi người thường xuyên bị đánh đập, còn phải lao động khổ sai, cuối cùng chịu đựng không nổi sự hành hạ...
Hai mẹ con nhà họ Trương nghe tới đó ôm nhau òa khóc. Tôi nghĩ mình không nên tiết lộ vụ người thân họ bị lấy mất nội tạng, thậm chí còn suýt trở thành vật phẩm trưng bày.
-Tôi may mắn nhân lúc nhà tù Bàn Cẩm xảy ra động đất hỗn loạn mà thoát ra mang theo được thi thể bố tôi và của anh Trương Tú. Bây giờ mọi người nhận mặt, việc làm đám ma nên tận lực che dấu, tốt nhất không mời họ hàng gì hết, cứ thế âm thầm lặng lẽ mai táng thôi. Nếu chẳng may chính quyền biết, bọn họ tới lại hỏi han lôi thôi phiền phức.
Người phụ nữ uất ức, không phục.
-Tại sao chứ? Phải làm lớn chuyện này lên, cho báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101708/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.