🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ra ngoài rồi, tôi mệt muốn ngất, thở phì phò như cá lên bờ đớp không khí, đổ một thân mồ hôi lạnh run lẩy bẩy vì mất quá nhiều máu. Tôi dựa vào thân cây ngoài đường, hướng vào phía trong quan sát chút tình trạng. Đây là một khu đất khá rộng với cỏ dại để mọc lan tràn bừa bãi. Có tường rào bao quanh như cách ly cuộc sống ồn ào con người phía ngoài với tòa nhà âm u xám xịt xây theo phong cách châu Âu bên trong, chính xác hơn tựa như một tu viện bị xã hội lãng quên.



Tôi chau mày một lúc, cuối cùng cũng nhận ra nơi này. Lúc trước tôi và bố nuôi có đạp xe qua địa phương này mấy lần để tới trung tâm nội thị. Ông ấy kể tòa nhà xây bằng đá xanh vốn là một tu viện cổ có niên đại cách đây hơn trăm năm. Vào năm 1940 thì trở thành trại tế bần, sau đó lại trở thành trại tâm thần. Cuối cùng 20 năm trở lại gần đây bị niêm phong bỏ không sau một vụ ngộ độc thực phẩm nghiêm trọng khiến toàn bộ những ai dính líu liên quan đến tu viện từ bác gác cổng, bà lao công tới tất tần tật sơ lớn sơ nhỏ nghe đồn gần 200 mạng người đều đi tong.



Nhưng mà, còn cái hình ảnh đám người như thú vật bị xích đeo cổ rồi nhốt trong chuồng và tiếng roi vun vút vụt xé gió trong không khí, cảm giác cực kỳ hung tàn ác độc?



-Tiểu Mặc Tử, để tôi đưa cậu tới bệnh viện băng bó, bộ đồ trắng dính đầy máu đỏ, nhìn có

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/3101707/chuong-107.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Thiên Huyền Địa Hoàng
Chương 107
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.