Chúng tôi bước ra khỏi thang máy khi trời đêm đã hoàn toàn xâm thực khônggian,2 người đó cúi đầu chào Âu Tử Dạ rồi mới bỏ đi không quên liếc mắtnhìn tôi như nhìn một tên kỳ đà cản mũi. 
Tôi nhìn theo rồi đặt câu hỏi với tên còn lại bên cạnh. 
-bọn họ đi đâu? 
Âu Tử Dạ còn chẳng thèm nghe hết câu đã lạnh lùng bước đi hướng khác,tôiđành nén bực bội đi theo.Đương nhiên là tôi biết bọn họ dựa theo kếhoạch phân công nhân lực mà đi thi hành nhưng tên này có cần phải xemtôi như không khí thế không? 
Hắn ta trông cũng chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi,cũng chỉ cao hơn tôi một hai phân,không cần phải tỏ ra khí thế trưởng bối vậy. 
Âu Tử Dạ bước đi rất nhanh nhẹn,qua vài khúc ngoặt vài ngã rẽ một cáchthuần thục,chắc là đã do thám địa hình trước. Đột nhiên Âu Tử Dạ bấtchợt dừng lại khiến tôi suýt lao đầu vào người hắn.Tôi ngước đầu,phíatrên khoảng không của tòa nhà cổ trước mặt,âm khí quy tụ lại như thể cóthứ gì hút lấy. 
Tòa nhà đó nằm biệt lập với các khu nhà tù vàhoàn toàn khác biệt với kiến trúc hiện đại,nó dựng theo kiểu nhà cổ,máigói cong vút,tường nhà bằng gỗ dựng trên nền bệ tam cấp,ở vị trí này cóthể nhìn thấy 2 mặt có 8 lính canh,vậy thì có khả năng không 2 mặt cònlại cũng tương tự? 
Hắn ta đặt túi xách xuống,lôi ra mộtthanh đao cong vút,giống như một vầng trăng khuyết,ánh đao sáng bóng ánh lên sắc xanh ma quái khiến người nhìn sởn gai ốc. 
-đứng yên. 
Còn đang mải nhìn đao quý,hắn bất chợt nhẹ nói như thế khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huyen-dia-hoang/143648/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.