Lần tiếp theo Sở Chiêu Chiêu mặc lại bộ váy này, tiết trời bỗng nhiên lạnh hơn một chút.
Trong phòng tiệc có hệ thống máy sưởi hoạt động, Sở Chiêu Chiêu vừa bước vào đã cởϊ áσ vest của Mục Tế Vân ra. Cô nhìn một vòng, sảnh đường trang trí lộng lẫy, người tới người lui nam nam nữ nữ đều ăn mặc sang trọng quý phái, lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ lịch thiệp, tạo một cảm giác hài hòa dễ chịu.
Âm thanh không biết từ nơi nào phát ra, truyền đến một giai điệu êm dịu thư thái nhưng lại khiến Sở Chiêu Chiêu thấy bất an. Từ khoảnh khắc bước chân vào đây, cô đã ý thức được, bản thân cô vốn không thuộc về nơi này.
Mục Tế Vân nắm chặt tay Sở Chiêu Chiêu, chậm rãi bước về phía trung tâm phòng tiệc. Ở đó có một nhóm người đang đứng quây lại thành một vòng tròn nhỏ, mà người phụ nữ đứng ở giữa là Kỳ Hồng, người mà Sở Chiêu Chiêu đã từng gặp qua một lần.
Vừa hay hôm nay, Kỳ Hồng cũng mặc một bộ sườn xám màu đỏ sẫm.
Những đóa mẫu đơn nở rộ trên nền đỏ lại không khiến nó trở nên tầm thường thô tục, hoặc cũng có thể do mái tóc dài đã được búi gọn gàng, cả người chỉ có duy nhất một chiếc vòng ngọc trên cổ tay, ngoài ra không còn thêm loại trang sức dư thừa nào khác.
Nhưng khi tiến đến gần bà hơn, Sở Chiêu Chiêu vẫn có cảm giác vô cùng căng thẳng.
“Mẹ.” Mục Tế Vân đổi tay phải kéo Sở Chiêu Chiêu, còn tay trái vòng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975485/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.