Mục Tế Vân bế Sở Chiêu Chiêu ngồi vào xe, dặn tài xế trên đường thì ghé mua urgo*, sau đó cúi xuống cởi đôi giày cao gót trên chân cô ra.
*urgo: băng dán cá nhân
Anh nói: “Lần trước đeo thử không phải em nói nó rất vừa sao.”
“Lúc mới mang thì đúng là rất vừa.” Sở Chiêu Chiêu nói, “Nhưng giày cao gót lúc nào cũng phải mang vào, đi một lúc mới biết nó có hợp chân hay không.”
Mục Tế Vân đột nhiên ngẩng đầu, anh chăm chú nhìn Sở Chiêu Chiêu, mãi sau mới nói một câu toát ra mùi tiền: “Không hợp thì vứt.”
“Đừng mà…” Sở Chiêu Chiêu thấy anh ném đôi giày sang một bên thì vội ngăn lại, “Giày mới đó, đi vài lần là quen mà, bây giờ đã có thuốc mỡ rồi, thoa một ít lên thì sẽ không còn phồng rộp nữa.”
Mục Tế Vân liếc mắt nhìn đôi giày nằm trong góc, nói: “Mua đôi khác cho em, giày vừa đẹp vừa thoải mái không thiếu.”
Sở Chiêu Chiêu lặng lẽ thu chân lại, hướng mắt ra bên ngoài.
Người xe như mắc cửi, cách nơi tổ chức buổi tiệc ngày càng xa.
“Chúng ta cứ rời đi như vậy, có phải không được hay lắm không?”
“Có gì mà không hay.” Mục Tế Vân nói, “Mặt cũng lộ rồi, người cần gặp cũng đã gặp rồi, không lẽ còn phải ở lại nghe xem bọn họ quyên góp bao nhiêu tiền?”
Đây là Quỹ từ thiện cho bệnh nhân mắc bệnh máu chậm đông, Sở Chiêu Chiêu vì nghĩ đến Sở Minh Minh nên mới muốn ở lại xem.
Mục Tế Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975483/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.