Người đàn bà xua tay, “Không biết.”
Sắc trời mới chập choạng tối mà trên trán Kỳ Hồng đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, bà đưa tay lên lau qua loa mấy cái, những tia sáng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt bà làm hiện rõ vẻ mệt mỏi, tiều tụy.
Người đàn bà kia nhìn không nỡ, chỉ tay về phía Bắc nơi có căn nhà màu hồng nằm ở đó: “Họ hàng thân thích của chủ nhà trước đang sống ở đó, chị đến nhà người ta hỏi thử.”
Kỳ Hồng nhẹ giọng cảm ơn rồi quay người đi về hướng căn nhà màu hồng đó, bước chân dần trở nên nặng nề.
Bản thân bà biết hy vọng này đã rất mờ mịt, vậy nên những bước chân hướng về căn nhà màu hồng kia dường như chỉ cho xong nhiệm vụ.
Nếu vẫn không có tin tức, bà sẽ từ bỏ cái huyện Tử Lĩnh này.
Lúc này, trong căn nhà kia đang tỏa ra mùi cơm vừa chín, loáng thoáng tiếng xào rau, Kỳ Hồng gõ lên cánh cổng lớn ngoài sân, mãi sau mới có tiếng bước chân đang đi đến.
Bà sửa sang lại áo quần, lặng lẽ đứng đợi chủ nhà ra mở cổng.
Vài phút qua đi, tiếng bước chân đã dừng lại, nhưng cánh cổng vẫn chưa mở ra.
Kỳ Hồng lại gõ thêm lần nữa, “Xin hỏi có ai ở nhà không?”
Hai cánh cổng chầm chậm mở ra một khe hẹp, Kỳ Hồng nhìn thấy người đứng ở đó, hàng lông mày dần nhíu lại.
Sở Chiêu Chiêu mở cổng ra rồi lại chỉ đứng ngay khe hẹp đó, “Bác gái, có chuyện gì không ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975470/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.