Lúc Mục Tế Vân đi ra, Sở Chiêu Chiêu không đeo tai nghe xem phim như lời anh nói mà đang nằm sấp trên giường, dường như là đang ngủ.
Mục Tế Vân đến gần mới phát hiện cô không phải đang ngủ, chỉ là do cảm thấy khó chịu nên nằm đó thôi, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng thút thít.
Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã xuống lặn xuống chân núi phía Tây, chỉ còn sót lại những tia nắng yếu ớt cuối ngày, lờ mờ xuyên qua lớp màn che đổ giọt trên sàn.
Loại rượu trưa nay cô uống là rượu hảo hạng, vậy nên khi tỉnh rượu Sở Chiêu Chiêu không cảm thấy khó chịu, chỉ có phản ứng là còn hơi chậm.
Cô từ từ ngồi dậy, chăn tuột xuống, lại phát hiện mình chỉ mặc mỗi đồ lót, cô thẫn thờ ngẩng đầu, Mục Tế Vân đang đưa lưng về phía cô ngồi trên sofa xem tạp chí.
Một vệt nắng rơi trên sống mũi anh, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt làm nó càng thêm sâu hơn, tựa như một bức họa.
Mục Tế Vân quay đầu, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, Sở Chiêu Chiêu hốt hoảng nhìn đi chỗ khác, bàn tay vô thức nắm lấy ga giường, tròng mắt đảo khắp nơi tìm chiếc váy trắng của mình.
“Ở đây.” Mục Tế Vân đột nhiên lên tiếng, tay cầm chiếc váy, “Còn khó chịu không?”
Anh thong thả bước tới, đưa váy cho Sở Chiêu Chiêu, cô cuống cuồng nhận lấy, vừa định quay người, cô bỗng nhớ ra gì đó, ngẩng đầu nhìn Mục Tế Vân, cánh môi mấp máy, nhưng lại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-nguoi-mu-liec-mat-dua-tinh/2975467/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.