Mang Nhật Viêm đi dạo một vòng Thư Viện, thấy trời tối đã dần sáng hơn, đoán chừng đã nhanh tới giờ Mẹo rồi, Lê Phi liền ngự kiếm bay đến võ trường nhỏ. Nhật Viêm hiếm khi khen ngợi nàng: “Ngươi ngự kiếm rất nhanh, rất nổi tiếng trong Thư Viện?”
Lê Phi cố ý nói đùa với hắn: “Không chỉ ngự kiếm giỏi mà tu hành cái khác cũng rất nổi tiếng nha!”
Nhật Viêm phe phẩy đôi tai, ngạo nghễ nói: “Ngu xuẩn! Đắc ý cái gì! Không biết là dựa vào ai mới đi được tới ngày hôm nay!”
Nghe hắn nói như vậy, Lê Phi vừa bực mình vừa buồn cười: “Vâng, đều là dựa vào ngài chỉ bảo. Đúng rồi Nhật Viêm, ta phát hiện thời gian ngươi tỉnh lại càng ngày càng dài hơn, lúc đầu chỉ có thể nói vài lời là ngươi đã biến mất.”
Hắn nhàn nhạt nói: “Đây là điều đương nhiên, ở đây linh khí dư thừa, mà ta lại ngủ nhiều ngày như vậy, yêu khí đều đã tăng trở lại!”
“Vậy phải làm sao để ngươi luôn tỉnh được?”
Đôi mắt như hạt đậu của hồ ly trắng cảnh giác mà nheo lại: “Hả? Ngươi muốn tả luôn tỉnh? Để làm gì?”
“Không làm gì hết, chỉ là hi vọng ngươi luôn xuất hiện, ta thích nói chuyện cùng với ngươi.”
Nhật Viêm cười lạnh: “Cái này đơn giản, ngươi chỉ cần nhảy xuống là được.”
Lại là nhảy xuống? Lê Phi bất đắc dĩ địa nhìn hắn một cái: “Nhảy xuống rồi ngươi còn chưa tỉnh, ta đã mất mạng trước.”
“Vậy ngươi nói làm cái rắm! Lão tử không chịu được dáng vẻ lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-huong-bach-mi/3704424/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.