Chương trước
Chương sau
Vu tổng giám kia không nhịn được nữa, bước một bước dài tới phía trước, nghiến răng nghiến lợi: "Lục Khinh Lan! Cô đừng quá đắc ý! Cô nghĩ cô là ai?"
Lục Khinh Lan cũng không lùi lại, vẫn đứng yên chỗ cũ bình thản nhìn cô ta.
Vu tổng giám càng thêm nổi nóng, chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm rất ồn ào, rất đau, hai mắt trừng lớn, hận không thể trừng chết Lục Khinh Lan.
Đột nhiên, một giọng nói sắc bén vang lên sau lưng!
"Các người ở đây ồn ào cái gì?"
Trên mặt không còn nụ cười ôn hòa, Lăng Vi trầm mặt đi tới, mở miệng không ngừng quở trách Vu tổng giám:
"Vu tổng giám, cô cũng là thành viên lão làng của Thụy Thượng, sao cô lại để người khác thấy mình có những suy nghĩ như vậy? Cãi nhau, coi nơi này là cái chợ ngoài đường hay sao? Công ty là chỗ mời các người để các người tới cãi nhau à?"
"Lăng chủ biên! Mọi chuyện dù sao cũng là do Lục tổng giám kia, bất quá tôi cũng chỉ đòi lại công đạo cho mình một chút mà thôi!"
Vu tổng giám không phục lên tiếng giải thích, càng quan trọng hơn là, kinh nghiệm của cô ta và Lăng Vi cũng không chênh lệch nhau là bao, lại bị Lăng Vi lớn tiếng trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp như vậy, thật sự là không còn mặt mũi, sau này, sao có thể là một tổng giám đứng trước mặt người khác nữa?
Vu tổng giám kia cho mình là cây ngay không sợ chết đứng, tựa như mình thật sự là người thua thiệt, làm ăn lỗ vốn vậy. Phòng ban của Lục Khinh Lan chỉ cần gặp qua cô ta một lần đều sẽ không muốn gặp lại lần nữa, lúc này ai cũng kinh ngạc, phẫn nộ không thôi. Vì hiện tại đang có chủ biên ở đây, dù sao cũng không tới lượt bọn họ can thiệp.
Phòng làm việc lớn như vậy, nhất thời trở nên yên tĩnh, Vu tổng giám dương dương đắc ý, thừa dịp đem bài chuyên phóng Cố thiếu gia nói ra lần nữa:
"Lăng chủ biên, tôi cảm thấy bài chuyên phóng Cố thiếu gia tốt nhất nên giao cho phòng ban tôi nhận là tốt nhất, cam đoan sẽ không xảy ra sai lầm nào. Lục tổng giám vừa rồi cũng đã nói, cô ta có thể nhường cho chúng tôi."
Quả thật, thứ gọi đổi trắng thay đen, lại chính là tình huống này.
Lục Khinh Lan biết Vu tổng giám này có ý đồ gì, cũng không vạch trần cô ta, ngược lại cô hy vọng trò hề này có thể đẩy bài chuyển phóng kia đi chỗ khác, nếu xét góc nhìn khác mà nói, Vu tổng giám này xem như đang giúp cô giải quyết vấn đề nan giải trong đầu.
Thế nhưng, sự thật đã chứng minh suy nghĩ của cô quá lạc quan đi!
Thấy Lăng Vi quét ánh mắt sắc nhọn đến chỗ mình, Vu tổng giám bị hù suýt muốn nuốt lại lời vừa rồi.
Ánh mắt uy nghiêm đảo qua lại trên người Lục Khinh Lan và Vu tổng giám, Lăng Vi dùng lời nói không thể phản đối, mở miệng nhỏ đáp lại:
"Vu tổng giám, chuyên phóng Cố thiếu gia tôi đã giao cho phòng ban Lục tổng giám rồi, lời này tôi sẽ không nói lại lần thứ ba, chuyện này cũng không cần phải nhắc lại lần nữa. Lục tổng giám cũng là người nhận chuyên phóng này thích hợp nhất."
Mặt Vu tổng giám trầm xuống, đem sự không cam lòng thể hiện ra, hai tay buông thỏng nắm thật chặt, thậm chí ngay cả gân xanh trên tay cũng đều nổi lên hết.
Cố thở mạnh mấy hơi mới có thể khống chế được tâm tình không được bốc hỏa của mình.
Thế nhưn, cô ta không ngờ, lời kia của Lăng Vi vẫn còn chưa kết thúc.
Bỗng nhiên Lăng Vi cười nhàn nhạt một tiếng, có chút tín nhiệm nhìn Lục Khinh Lan, sau đó ôn nhu nói ra:
"Lục tổng giám, tổng bộ vừa liên lạc với tôi, chỉ cần cô có thể hoàn thành bài chuyên phóng Cố thiếu gia, vị trí chủ biên này ngoài cô ra sẽ không giao cho người nào khác, cho nên, cô đừng để mọi người thất vọng nha!"
Lời của Lăng Vi, tựa như một tảng đá lớn, làm cho mặt hồ đang khẽ động kia một lần nữa dậy sóng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lục Khinh Lan, chỉ là, hàm nghĩa ai nấy đều khác biệt mà thôi.
Trong phòng ban, có vài người tự nhiên sẽ vì chuyện này mà cao hứng, thời gian làm việc với nhau nhiều như thế, đám người đó cũng đã sớm bị thực lực của Lục Khinh Lan cùng nhân phẩm của cô chinh phục, lần này Tổng giám của bọn họ có thể được thăng chức, bọn họ sẽ thực tâm thực lòng vì cô mà cao hứng!
Nhưng điều mà bọn họ nghĩ cũng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ như họ.
Ngoài cửa có vài người cùng phòng ban, đang vừa kinh ngạc lại vừa ghen ghét.
Lục Khinh Lan mới làm việc được bao lâu? Nhanh như vậy đã ngồi vào ghế Chủ biên? Dựa vào cái gì? Người tài năng đâu chỉ có một mình cô? Hay là đúng thật như lời đồn nói, là vì sau lưng Lục Khinh Lan đã dùng thủ đoạn gì đó?
Đám người kia không ngừng nghĩ tới khả năng này, nhưng cũng thông minh, không đem cảm xúc không cam lòng biểu lộ lên mặt.
Còn Vu tổng giám kia thì không giống như thế!
Mặt của cô ta lúc này tựa như bị bóp méo!
Cô ta nghe được tin tức, Kiều tổng biên bị triệu hồi về tổng bộ, nơi này sẽ giao lại cho Lăng Vi quản lý, cho nên vị trí chủ biên của Lăng vi sẽ trống đi. Luận kinh nghiệm hay khả năng làm việc, Vu tổng giám cho rằng khả năng mình sẽ được ngồi vào ghế đó không thấp. Nhưng ngàn vạn cô ta lại không nghĩ tới, thế mà lại bị Lục Khinh Lan nhanh chân tới trước!
Chẳng trách Lục Khinh Lan không chịu nhường bài chuyên phóng Cố thiếu gia, thì ra là vì vị trí chủ biên!
Hừ! Lục Khinh Lan, xem như cô lợi hại!
Ánh mắt nhẹ nhàng quét qua, Lục Khinh Lan liền đoán được Vu tổng giám kia đang nghĩ cái gì, không chỉ một mình cô ta, ngay cả phản ứng trong mắt những người khác, Lục Khinh Lan cũng nhìn thấy rõ.
Lần này, cô lại thật sự trở thành người dẫn đầu. Vả lại, chuyên phóng này, làm sao cũng không đẩy ra nổi.
Cô bắt đầu nghi ngờ, có thật là Lăng Vi chỉ vô tình thôi không? Tại sao cô luôn có cảm giác Lăng Vi cố tình giúp mình lại tựa như cố ý gây thù chuốc oán vậy?
Lăng Vi ra vẻ không để ý đến ánh mắt của Lục Khinh Lan, cười khanh khách, giọng điệu vừa cứng cỏi vừa ôn nhu:
"Được rồi, chuyện này đến đây thôi, quyết định sẽ không thay đổi nữa. Tất cả đi làm việc đi. Nhớ cho kỹ nơi này là công ty!"
Chủ biên đã lên tiếng giải tán, ai còn dám ở lại xem náo nhiệt nữa? Không quá mấy giây, mọi người ai về chỗ nấy.
Trước khi rời đi, Vu tổng giám còn hừ lạnh một tiếng, giống như đang nói với Lục Khinh Lan rằng "Hãy đợi đấy" vậy.
"Tổng giám, chúc mừng chị!" – Đợi Vu tổng giám đi xong, mọi người trong phòng ban đều vây lấy chúc mừng Lục Khinh Lan.
Nhưng Lục Khinh Lan không hề cảm thấy vui vẻ, khoát khoát tay, nói với bọn họ:
"Đừng vội chúc mừng, không cần nhắc tới chuyện này nữa! Mau đi làm việc đi!"
"Hả? Tại sao a?" – Cả đám người không ai hiểu được.
Cuối cùng vẫn chỉ một mình Tiểu Cố hiểu trước, nói một câu:
"Thăng tiến quá nhanh có khả năng cũng không phải chuyện tốt. Cây to gió lớn mà!"
Bọn họ nghe xong lời này cũng từ từ rõ ràng, nhất trí quyết định chuyện này phải kiên nhẫn, khiêm tốn, không nên gây ra phiền toái cho tổng giám.
Vì xảy ra những chuyện vừa rồi, cả buổi sáng Lục Khinh Lan đều thấy có chút bực bội, mọi chuyện vừa mới tạm gác xong, trợ lý của Lăng Vi gọi đến báo tin, nửa tháng này Lục Khinh Lan phải dốc toàn lực tập trung vào chuyện chuẩn bị chuyên phóng Cố thiếu gia, những chuyện khác tạm thời sẽ không bàn giao cho cô.
Thế là Lục Khinh Lan lại càng thấy phiền não hơn, mãi mới chờ đến nghỉ trưa, cô trực tiếp đón xe đi đến bệnh viện thăm Giang Nhiễm Nhiễm.
Vừa tới bệnh viện, cô mới phát hiện mẹ đại nhân – bà Lục Mẫn Hoa, của mình cũng đang ở đó, đang tự mình múc canh cho Giang Nhiễm Nhiễm dùng, Cố Lăng Tu thì ngồi bên cạnh nhìn.
"Lan Lan! Nàng tới rồi!" – Giang Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên, liền thấy Lục Khinh Lan đang đứng ngoài cửa, vội vàng mỉm cười gọi cô vào, vừa chỉ chỉ tay về phía bà Lục Mẫn Hoa, ngượng ngùng nói: "Bác gái nói Diệp Đình Thâm bảo ta đang nằm viện, nhất định nấu canh đem tới, thật ngại quá a!"
"Coi con a, nằm viện như thế sao bác không thể đến được? Hơn nữa còn đang có đứa nhỏ trong bụng!" – Kể từ khi biết Giang Nhiễm Nhiễm không có cha mẹ, bà Lục Mẫn Hoa một mực coi cô ấy như con gái ruột của mình, chỉ là thấy bụng dưới của Giang Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu to ra, không khỏi nghĩ tới Lan Lan nha đầu, trong lòng quả thực có chút đắng chát.
"Chuyện này có là gì mà ngại chứ! Mẹ ta mà!" – Lục Khinh Lan không đem phiền não công việc tới đây, cô cười hì hì bước vào, ghé đầu vào vai của bà Lục Mẫn Hoa, giống như tiểu quỷ thèm ăn, sau đó làm nũng nói: "Mẹ ta nấu canh ngon lắm, ta ngửi mùi thôi cũng đã thấy đói!"
"Coi con thèm kìa!" – Bà Lục Mẫn Hoa cưng chiều nhìn cô, múc cho cô một chén canh, thừa dịp nói thêm: "Từ hôm nay trở đi a, mỗi ngày mẹ sẽ nấu canh cho hai đứa uống, dù gì cũng rảnh rỗi!"
"Được được!" – Lục Khinh Lan không chút nghi ngờ, gật đầu đồng tình như gà mổ thóc, rất sợ bà Lục Mẫn Hoa đổi ý.
Nhưng Giang Nhiễm Nhiễm lại nhìn thấy trong đáy mắt bà Lục Mẫn Hoa vài tia cay đắng.
Mấy người nói chuyện một hồi, Lục Khinh Lan phải về công ty, Cố Lăng Tu tiễn cô.
"Lan Lan, em sao thế? Có phải công việc có gì phiền lòng không?" – Cố Lăng Tu phát hiện cô có chút không bình thường, hào hứng cũng chỉ là nửa vời mà thôi.
"Có một chút." – Lục Khinh Lan có chút buồn bực, gật đầu, chuyện bài chuyên phóng này, lúc đầu cô muốn gọi điện cho Diệp Đình Thâm hỏi ý một chút, nhưng Từ Thừa nghe máy, bảo rằng anh đang họp, đúng lúc này Cố Lăng Tu hỏi tới, cô dứt khoát nói ra: "Lăng Vi muốn em làm bài phỏng vấn Cố thiếu gia, giao hẹn thời gian là nửa tháng."
Cuối cùng cô đem chuyện sáng hôm đó Lăng Vi cầm quyển tạp chí đi đến nhà mình nói ra một lượt.
"Phỏng vấn?"
Người ngoài chỉ biết Cố thiếu gia là một nhân vật rất thần bí, không dễ trêu chọc. Nhưng quả thật không ai biết, Cố thiếu gia chính hiệu chính là thân phận ẩn của Cố Lăng Tu và Diệp Đình Thâm! Chỉ bất quá, nói chung lúc dùng thân phận này, đều là Cố Lăng Tu ra mặt. Nhưng cho dù là như thế, rất ít người từng gặp qua 'Cố thiếu gia'.
Cho nên, nếu như tiếp nhận chuyên phóng, có lẽ sẽ phải nhận lấy phiền phức không đáng có, nhưng cũng không thể phủ nhận vẫn còn mặt lợi ích kia.
Giống như..
Cố Lăng Tu bỗng nhiên nhớ đến chuyện Nguyễn Quân đến sáng nay.
Lúc lâu sau, mới mở miệng:
"Chuyện này lát nữa anh sẽ thương lượng với Diệp hồ ly một chút."
Lục Khinh Lan biết Cố Lăng Tu đã có đáp án, thế là gật đầu, nhưng không hiểu sao, bực bội trong lòng vẫn không giảm bớt.
Trở lại công ty không lâu, Diệp Đình Thâm đã gọi điện tới, nói cho cô chuyên phóng đó cứ để Cố Lăng Tu ra mặt là được, không cần vì chuyện này mà phiền lòng. Vả lại bài chuyên phóng này sẽ có lợi chứ không hại, nói không chừng sẽ còn có lợi cho cả Cố Lăng Tu và Giang Nhiễm Nhiễm.
Lúc đầu Lục Khinh Lan nghe không rõ, biết anh nhắc tới Nguyễn Quân mới thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng không quá nặng nề nữa.
Đêm đó, sau khi trở về nhà, hai người nói đến chuyện này, cuối cùng để tỏ lòng cảm ơn anh, cô đã nằm dưới Diệp hồ ly, bị anh giày vò đến bất lực.
Liên tục mấy lần sau, Lục Khinh Lan đều được mẹ đại nhân đích thân đưa canh tới uống. Diệp Đình Thâm vẫn như cũ nói rằng đây là tâm nguyện của hai lão gia tử trong nhà, thế là lại lôi kéo cô 'đánh trận' hết lần này đến lần khác.
Lục Khinh Lan than thở bao nhiêu cũng không tránh khỏi.
Cứ như thế trôi qua vài hôm, sau khi mọi chuyện xử lý xong, Lục Khinh Lan bắt đầu tập trung vào chuẩn chị chuyên phóng Cố Lăng Tu. Thuỵ Thượng rất xem trọng bài chuyên phóng này, ngay cả đến việc chọn địa điểm phỏng vấn cũng xem qua mấy lượt, Lục Khinh Lan chỉ có thể bị chạy tới chạy lui hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng khi đã chọn xong xuôi, Lục Khinh Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp ngồi xuống thở một cái, chủ nhiệm phòng nhân sự đã gọi đến, báo rằng đã gửi mail sơ yếu lý lịch vị trí trợ lý của vài ứng cử viên xuất sắc nhất cho cô, xem xem cô có cần tự mình dự phỏng vấn lần hai không.
Nói mới nhớ, Lục Khinh Lan suýt chút đã quên mất chuyện này, mấy ngày trước phòng nhân sự có gửi văn kiện tới, đại khái chính là nó.
Nghĩ vậy cho nên cô tranh thủ thời gian mở ra xem một chút, vừa mở ra, bất chợt ngây ngẩn cả người.
Đám người nộp hồ sơ, sao lại có em ấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.