Nguyễn Quân cong cong khóe miệng, đi tới trước mặt Cố Lăng Tu, hai tay bỏ vào túi quần, mỉm cười nói: "Cố tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói cùng Nhiễm Nhiễm, không biết.."
Anh ta không nói thẳng ra là muốn nói chuyện riêng với Giang Nhiễm Nhiễm, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Cố Lăng Tu không nói gì, ngược lại quay đầu thoáng nhìn về Giang Nhiễm Nhiễm đang nằm trên giường, tựa như đang hỏi ý kiến cô. Cố Lăng Tu không để ý đến người khác nghĩ gì, nhưng khi đứng trước mặt người trong lòng, cho dù bản thân có bá đạo đến đâu, cũng vẫn tôn trọng người kia.
Không ai biết được, trong tim Cố Lăng Tu bây giờ đang khẩn trương cỡ nào. Rất hy vọng Giang Nhiễm Nhiễm biểu hiện từ chối, cho dù là một chút thôi cũng được.
Ánh mắt Cố Lăng Tu quét một lượt, Giang Nhiễm Nhiễm cũng nhìn tới trước mặt anh, cô có thể lờ mờ đoán được Nguyễn Quân sắp định nói cái gì, cho nên cô cũng nhận thấy cần phải thừa dịp lần này nói cho rõ ràng.
Đáng tiếc, Cố Lăng Tu cũng không hiểu rõ, anh chỉ thấy Giang Nhiễm Nhiễm một mực giữ im lặng, còn hiểu lầm Giang Nhiễm Nhiễm vẫn đang giận chuyện hôm qua.
Cố Lăng Tu cười hổ thẹn, thu tầm mắt lại, khóe miệng miễn cưỡng hơi nhếch lên, không cảm xúc quay sang Nguyễn Quân:
"Nguyễn tiên sinh, mong anh đừng nói quá lâu, Nhiễm Nhiễm cần nghỉ ngơi."
"Được." – Nguyễn Quân cẩn thận che giấu sự vui mừng sau đáy mắt, chỉ khẽ mỉm cười đáp lời Cố Lăng Tu.
Bọn họ không ai nhìn thấy, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080997/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.