"Lục Khinh Lan!"
"Lan Lan!"
Trước khi hôn mê, Lục Khinh Lan chỉ nhớ rõ có người đang gọi mình, thanh âm dường như rất sợ hãi, lại rất bối rối, cô muốn mở mắt ra nhìn xem là ai, lại không thể mở được, sau đó nữa, chính là nghe tiếng thắng chói tai quanh quẩn giữa không trung.
Bệnh viện Thành phố, Phòng VIP 617.
"Bác sĩ, thế nào rồi?" – Thấy bác sĩ bước ra, Cố Lăng Tu tranh thủ thời gian bước tới, lo lắng nhìn vào cánh cửa phòng đóng chặt.
Giang Nhiễm Nhiễm bước sau cũng nhìn bác sĩ không chớp mắt, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt góc tay áo đều không hay biết.
"Không có vấn đề gì nghiêm trọng." – Gỡ khẩu trang xuống, bác sĩ dùng ánh mắt ra hiệu không cần lo lắng: "Chủ yếu là vết thương trên cánh tay, còn có chấn động nhỏ ở vùng não, nằm viện quan sát thêm là được."
Phù..
Hai người liếc nhìn nhau thở dài một hơi, một khắc sau, Giang Nhiễm Nhiễm không thể đợi được, mở cửa phòng bước vào.
Cố Lăng Tu không nhúc nhích, chớp chớp mắt, hỏi:
"Còn một người nữa đâu? Thế nào rồi?"
Người mà Cố Lăng Tu hỏi chính là Thẩm Tùy.
Lúc nghe được điện thoại quản lý gọi cho mình, Cố Lăng Tu đã tức tốc chạy đến, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe đang hướng về phía Lục Khinh Lan, còn Thẩm Tùy lại không chút suy nghĩ, bất chấp nhảy tới, đem Lục Khinh Lan đẩy sang một bên.
Tình cảnh lúc đó tới bây giờ, Cố Lăng Tu đều ghi nhớ rõ ràng.
"Thẩm tiên sinh, tình trạng có chút nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080963/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.