Chương trước
Chương sau
Sao lại có thể như vậy?
Đôi mắt khẽ mở, Lăng Vi không cam lòng nhìn chằm chằm bản thảo phỏng vấn bị ném xuống đất, tựa như muốn đem nó ngấu nghiến.
Kiều Chỉ Sam đúng lúc bước vào, vừa hay bắt gặp bộ dạng này của Lăng Vi.
"Cậu làm gì vậy hả?" – Không đồng ý, trừng mắt nhìn Lăng Vi một cái, dặn dò trợ lý đem mọi thứ ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, lúc này cô ta mới kéo Lăng Vi ngồi xuống giường: "Sao lại có thể mất kiên nhẫn đến thế?"
"Chỉ Sam.." – Lăng Vi giật giật khóe môi, gục đầu xuống, lúc này ý thức mới dần dần khôi phục lại.
Một đống từ ngữ trách cứ không thể nói, Kiều Chỉ Sam cũng chỉ có thể thở dài, hận không thể rèn sắt thành thép:
"Biết rõ sẽ dị ứng với bánh gato matcha vậy mà còn muốn ăn? Còn để Lục Khinh Lan thay mình đi phỏng vấn nữa?"
Lăng Vi không kinh ngạc khi thấy Kiều Chỉ Sam có thể đoán ra được tâm ý này, cô ta hào phóng thừa nhận:
"Đúng vậy! Là tớ cố ý! Tớ muốn để Lục Khinh Lan thay tớ đi phỏng vấn! Tớ đã đổi bản thảo khác, chỉ cần cô ta dựa theo bản thảo đó mà tiến hành, với tính cách của Vương Tẩm, chắc chắn cô ta sẽ bị Vương Tẩm xử đẹp! Nhưng thật sự không ngờ, Lục Khinh Lan lại không dễ bị làm khó như thế, lại còn hoàn thành rất thuận lợi! Chỉ Sam, tớ không cam lòng, cậu biết không? Tớ rõ ràng đã lên kế hoạch rất hoàn mỹ rồi mà?"
"Lục Khinh Lan không phải kẻ đần độn như cậu nghĩ đâu!" – Kiều Chỉ Sam ngó qua Lăng Vi một cái: "Tiểu Vi, lần này cậu quá kích động rồi!"
Lăng Vi bướng bỉnh không lên tiếng. Một lúc lâu, Lăng Vi mới ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng một tia tàn nhẫn:
"Chỉ Sam! Tớ nhất định nghĩ cách để Lục Khinh Lan bước chân vào Thụy Thượng!"
Kiều Chỉ Sam biết tính toán của Lăng Vi, hai người nói chuyện một lúc lâu mới chuẩn bị rời khỏi Khu Nghĩ Dưỡng Vịnh Thiển Thủy.
* * *
Trước bàn lễ tân.
Lục Khinh Lan muốn trả phòng, không ngờ lại đụng phải người không muốn gặp.
"Ai nha, đây không phải là Lục Khinh Lan a? Sao lại trùng hợp đến khách sạn của con trai tôi quản lý vậy? Hừ!" – Mẹ của Mạc Dương đã chặn trước mặt Lục Khinh Lan, gắt gao trừng mắt nhìn cô, nhớ đến lần đó bị cô làm bẻ mặt, liền hận không thể xé nát mặt cô ra!
Lục Khinh Lan không để ý đến, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ, đây là khách sạn mà Mạc Dương đang quản lý sao?
Lúc Giang Nhiễm Nhiễm đề cử Khu nghĩ dưỡng này với cô, còn nói nơi này là nơi mà Giang Nhiễm Nhiễm thường đến quay phim, nào ngờ, nó lại có liên quan tới Mạc Dương.
Nghĩ thế, Lục Khinh Lan không nhịn được, nhíu mày lại.
Mẹ của Mạc Dương thấy vẻ mặt đó của cô, hỏa khí từ từ cũng bốc lên, lớn tiếng nói:
"Cô có biết kính trọng người lớn tuổi không hả? Tôi đang nói chuyện với cô a, cô có nghe không vậy?"
Mặc dù khoảng thời gian này, trong đại sảnh khách sạn không có quá nhiều người, nhưng bọn họ vẫn bị thu hút bởi cuộc lớn tiếng đó.
Kiềm chế sự không vui trong lòng, Lục Khinh Lan quay người, giật giật khóe miệng, bình thản nói:
"Mạc bá mẫu, bà nói lớn tiếng như vậy, tất nhiên là tôi nghe rõ rồi."
"Cô, cô!" – Mẹ của Mạc Dương lập tức bị nghẹn họng, chỉ tay về phía cô khẽ run lên, vừa lúc thấy con trai mình bước đến, vội vàng chạy qua, níu lấy tay Mạc Dương, hung hăng nhìn Lục Khinh Lan một cái:
"A Dương! Con xem xem! Đây chính là bạn gái mà lúc đó con tìm được sao? Cũng may là đã ném cô ta đi, thật là không được dạy dỗ! Rốt cuộc cũng chỉ là con cái của một gia đình nghèo nàn, ngay cả một ngón tay của Bội Bội cũng không sánh nổi!"
Dừng lại một chút, bà ta nhìn Mạc Dương một cái, hỏi:
"Aizz, Bội Bội đâu rồi? Đang ngủ à? Mẹ còn định đưa con bé ra ngoài dạo một chút, nơi này thật khí phái!"
"Mẹ!" – Mạc Dương đỡ lấy thân thể bà ta, hơi nhức đầu, nói: "Bội Bội thấy không khỏe, đã nghỉ ngơi trước rồi. Đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói đi."
Mẹ của Mạc Dương ngượng ngùng gật đầu, ánh mắt đảo một cái, nắm chặt tay Mạc Dương oán hận nói:
"A Dương à, lần đó Lục Khinh Lan khi dễ mẹ như vậy, con phải giúp mẹ lấy lại công bằng mới được!"
Nghe vậy, Mạc Dương không nhúc nhích nhưng không chịu nổi ý nghĩ linh tinh của mẹ hắn, thế là nhanh chóng bước tới chỗ của Lục Khinh Lan, đè nén lửa giận, lên giọng chất vấn:
"Lục Khinh Lan! Cô có uất ức gì cứ trút giận lên người tôi! Tại sao hôm đó cô lại làm khó mẹ tôi trước cửa hàng kia hả? Bà ấy cũng chỉ là một người lớn tuổi mà thôi!"
Nhưng Mạc Dương không nghĩ tới, Lục Khinh Lan nãy giờ đều không để ý tới mình. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục thủ tục trả phòng, giống như, căn bản hai mẹ con nhà họ chỉ là một tên hề qua đường!
Nghĩ thế, lửa giận trong lòng Mạc Dương rốt cuộc không khống chế nổi, tay phải vỗ lên đá cẩm thạch một cái, quát:
"Không được xử lý trả phòng cho cô ta! Cứ để đó!"
Nhân viên lễ tân bị cái đập tay đó làm giật mình, lập tức dừng thao tác lại.
"Mạc Dương, anh đủ chưa vậy?" – Lục Khinh Lan quay người, không che giấu một chút mỉa mai trong mắt: "Tôi là khách ở đây, anh dựa vào cái gì không cho tôi trả phòng? Anh thử nói cho tôi một cái lý do đàng hoàng xem?"
"Còn nữa." – Lục Khinh Lan bước tới một bước: "Anh nghĩ anh là ai? Tôi uất ức cái gì mà cần tìm anh trút giận? Có phải anh đang tự đề cao bản thân quá rồi phải không? Ngày đó sự thật đã xảy ra thế nào, anh có thể tự mình đi đến hỏi quản lý cửa hàng chứ không phải chất vấn tôi!"
"Cô!" – Mạc Dương chưa từng nhìn thấy trên người Lục Khinh Lan lại có thể tỏa ra loại khí thế bức người như thế, nhìn qua quả thật rất giống với Diệp Đình Thâm!
Hắn biết tính cách của mẹ hắn thế nào, chắc chắn là đã trêu chọc Lục Khinh Lan trước, hắn lên tiếng hỏi cô như thế cũng chỉ là muốn làm khó cô một chút mà thôi!
Nào ngờ, Lục Khinh Lan lại nhẹ nhàng nói ra hai câu, tựa như không có trọng lượng nhưng lại có thể đem mình giẫm dưới lòng bàn chân.
"Tôi làm sao?" – Sắc mặt Lục Khinh Lan trầm xuống, mỗi chữ mỗi câu đều cực kỳ rõ ràng: "Lần sau, nếu muốn đến 'hưng sư vấn tội'* nữa, đừng trách tôi không khách khí."
(*Nguyên văn兴师问罪 – hưng sư vấn tội: Câu này có từ thời nhà Tống, nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội đối phương; nghĩa bóng là trách tội ai đó)
"Cô nói vậy là có ý gì?" – Mẹ Mạc Dương nghe xong tranh thủ bước tới, thấy con trai sắc mặt khó coi, tự nhiên đau lòng ghê gỡm, liền nhìn qua Lục Khinh Lan mắng một trận: "Cô cho rằng cô là ai, dám nói chuyện to nhỏ với con tria tôi như vậy? Đúng là đồ mất dạy! Cô như thế, sau này đợi nhà chồng đến trừng trị đi! Phi.."
Mẹ Mạc Dương càng nói càng khó nghe, nhân viên lễ tân cũng hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều thấy rõ, không dám tin đây lại là mẹ của Mạc tổng? Sao lại là dạng đàn bà đanh đá, không nói đạo lý vậy chứ?
Nghĩ thế cả hai đều nhìn Mạc Dương, ánh mắt có chút xem thường.
Mạc Dương tất nhiên cũng cảm nhận được, lập tức nổi nóng, nhưng lại cố gắng nhẹ giọng khuyên bảo:
"Mẹ! Đừng nói nữa!"
Nhưng mẹ của Mạc Dương vẫn nhất quyết không nghe, không để tâm, còn muốn mắng chửi tiếp.
Đang lúc đau đầu, trong tầm mắt lại xuất hiện một người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.