"Ừm, đúng vậy!" – Tay phải để dưới chăn của Lăng Vi đang nắm chặt lại, rủ mắt nhìn xuống che giấu vẻ ghen ghét trong đáy mắt, sau đó Lăng Vi ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu thương lượng, nói: "Lục Khinh Lan thật sự rất có thiên phú! Cô ấy đã biểu hiện tài hoa trong giải thưởng Thụy Thương Chi Vận vừa rồi, ngay cả lão sư của em cũng tán thưởng không thôi. Mặc dù em không biết tại sao cuối cùng cô ấy lại từ bỏ. Hiện tại, Thụy Thượng cũng đã mở trụ sở tại thành phố A, em hi vọng cô ấy có thể gia nhập. Em muốn nói với anh cũng mong anh sẽ nói chuyện với cô ấy một chút!" Diệp Đình Thâm chăm chú nghe xong, ánh mắt thâm túy của anh đều che giấu tất cả cảm xúc. Lúc lâu sau, anh mới trả lời: "Tôi tôn trọng tất cả quyết định của Khinh Lan. Đồng thời, cũng sẽ không quyết định thay cô ấy bất cứ chuyện gì. Bất quá, nếu cô ấy đã từ bỏ Thụy Thượng Chi Vận, đối với Thụy Thượng cũng đã không còn ý nghĩa gì." Nghe anh nói xong, Lăng Vi hơi sững sờ: "Nhưng tại Thụy Thượng, Lục Khinh Lan đã biểu đạt rất tốt tài năng của mình. Với lại em thấy rằng, Thụy Thượng cũng từng là mơ ước của cô ấy, không phải sao?" Diệp Đình Thâm lắc đầu: "Dù là vậy, người đưa ra quyết định vẫn là cô ấy, không phải tôi." – Nhìn đồng hồ một chút, anh nói tiếp: "Nếu như không còn chuyện khác, tôi phải quay lại đợi cô ấy." Nói xong anh liền xoay người định rời đi. "Chờ một chút!" – Lăng Vi đưa tay ngăn lại, kiềm chế ghen tuông trong lòng, nhanh chóng nói: "Còn một chuyện nữa." Diệp Đình Thâm nhíu mày, ra hiệu anh đã nghe thấy. Thấy anh dừng bước, trong lòng Lăng Vi vui mừng, chống tay đứng lên, muốn bước tới bên bàn, lấy ra một gói quà được bao bọc tinh xảo, đưa tới cho Diệp Đình Thâm, nói: "Hôm qua là sinh nhật anh, nhưng anh không ở nhà, em liền đem theo bên mình, đúng lúc gặp anh ở đây, cái này tặng anh! Sinh nhật vui vẻ!" Lăng Vi hé miệng mỉm cười, trong lòng khẩn trương cực kỳ. Thật ra, nói rằng muốn nói chuyện của Lục Khinh Lan cũng chỉ là cái cố, cô ta cố ý muốn được gặp anh, muốn đem món quà này tặng cho anh, đây là thứ mà Lăng Vi đã bỏ rất nhiều công sức mới chọn được cho anh. Diệp Đình Thâm thản nhiên nhìn Lăng Vi một cái, không bỏ qua nét ngượng ngùng chợt lóe lên của cô ta, nhưng anh không đưa tay ra nhận, trực tiếp từ chối: "Cảm ơn ý tốt của cô, quà này cũng không cần." "Tại sao?" – Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt không thể tưởng tượng nổi, nếu nhìn kỹ có thể thấy một tia bi thương. Nhận ra phản ứng của mình hơi lộ liễu, Lăng Vi nhanh chóng che giấu, lúc cô ta mở miệng, giọng điệu hơi lạc lõng: "Lúc trước mỗi lần sinh nhật anh, không lẽ không được nhận quà sao?" "Bởi vì tôi đã có được món quà sinh nhật mình yêu thích nhất. Huống chi!" – Diệp Đình Thâm liếc qua Lăng Vi một cái, khẽ mỉm cười: "Tôi hiện tại là một nhân viên công tác, đại diện cho Chính Phủ! Nếu bị hiểu lầm nhận hối lộ mà phải kiểm tra kỷ luật thì thật không tốt." "Nhưng mà.." – Tay Lăng Vi còn đang giơ ra giữa không trung, định nói thêm gì đó, nhìn qua ánh mắt của Diệp Đình Thâm, đột nhiên cô ta liền hiểu được. Nhân viên công tác, đại diện cho Chính Phủ? Đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi, haha. * * * Phòng họp. Phỏng vấn tiến hành xem như thuận lợi, tắt bút ghi âm, Lục Khinh Lan cũng sửa soạn lại vài vật dụng, định bước ra ngoài. Không nghĩ tới Vương Tẩm gọi cô lại. "Cô là Lục Khinh Lan sao? Không ngờ cô cũng không tệ lắm!" Lục Khinh Lan ngẩng đầu, sau đó lịch sự mỉm cười: "Cảm ơn cô. Hôm nay nội dung phỏng vấn sẽ được bên Thụy Thượng nhanh chóng chỉnh sửa lại lần nữa, sau đó sẽ gửi đến cho cô xem qua. " Được. "– Vương Tẩm nhẹ nhàng gật đầu, lườm Lục Khinh Lan một chút, không còn cao ngạo như lúc đầu:" Vậy được rồi, tôi còn có thông báo khác, đi thôi! " Hở? Đợi đến khi Vương Tẩm rời đi, Lục Khinh Lan thở phào một cái, nhún vai, nhanh chóng hướng đến phòng của Lăng Vi. " Đình Thâm? "– Thấy cửa phòng mở, cô vẫn định gõ của một cái mới bước vào trong, không ngờ, Diệp Đình Thâm cũng đang ở đây. " Phỏng vấn xong rồi sao? "– Thấy thân ảnh Lục Khinh Lan, trên mặt Diệp Đình Thâm lập tức nở một nụ cười cưng chiều, nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay cô. " Ừm, đúng vậy. Vừa mới kết thúc. "– Lục Khinh Lan thấy nụ cười ngọt ngào của anh, xoay người nhìn thấy Lăng Vi đang rũ tay xuống, trong lòng hơi nghi ngờ. Diệp Đình Thâm tùy ý mở miệng giải thích, không có ý gì dè dặt: " Lăng Vi định tặng quà sinh nhật cho anh, anh nói không cần, vì anh chỉ muốn nhận quà của một mình Khinh Lan! " Không ngờ anh lại có thể thẳng thắn nói ra như thế, Lục Khinh Lan ngượng ngùng trừng mắt liếc anh một cái, tựa như muốn nói, nói ra câu kia làm gì, có cần phải show ân ái vậy không? Khóe môi ngoắc ngoắc, Diệp Đình Thâm nhíu mày cười một tiếng. Tiếp xúc qua lại của hai người đều bị Lăng Vi nhìn thấy, chướng mắt vô cùng. Không ai biết hiện tại trong lòng cô ta nảy sinh bao nhiêu thù hận! Nhưng, bây giờ không phải là thời điểm để phát tác. Cô ta phải nhẫn nhịn! Một ngày nào đó, cô ta sẽ đoạt lại Diệp Đình Thâm! Trong lòng sục sôi mấy lần nhưng Lăng Vi vẫn nặn ra một nụ cười, lúc này mới ngẩng đầu lên, tựa như không thèm để ý đến mọi thứ: " Thật hiếu kỳ cô tặng anh ấy quà gì nha! " Vừa nói xong, Lăng Vi liền chuyển để tài: " Bất quá hôm qua thật sự cảm ơn cô đã giúp tôi hoàn thành cuộc phỏng vấn! Đều thuận lợi chứ? " Lục Khinh Lan do dự vài giây: " Cũng xem như thuận lợi, mọi thứ đều đã bàn giao lại cho phụ tá của cô. " Lăng Vi thấy được vẻ chần chừ của Lục Khinh Lan, tưởng rằng Lục Khinh Lan đang cố chống đỡ, nên không cố ý vạch trần. " Lăng chủ biên!"– Khi cả hai người rời đi, trợ lý mới bước vào, cau mày đưa bản thảo phỏng vấn tới cho Lăng Vi. Nhận lấy xong, đọc toàn bộ nội dung bên trong, sắc mặt Lăng Vi trở nên rất kém. Cắn chặt răng, cô ta hận muốn ném hết mọi thứ xuống đất! Tại sao lại có thể như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]