Lục Khinh Lan liếc cô một cái, gõ gõ xuống bàn, bất đắc dĩ nói: "Chuyện vừa rồi ta hỏi nàng có phải gặp chuyện gì rồi không, nàng bảo tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói ah! Giờ sao đây? Mới đây đã quên rồi sao? Sắc mặt nàng cũng không được khá lắm ah!" Thấy kiểu nói chuyện này, Giang Nhiễm Nhiễm lập tức nhớ lại, sau đó nụ cười dần tắt đi, cúi đầu xuống, suy nghĩ thật lâu, cô mới nhỏ giọng nói: "Lan Lan.. là chuyện tình cảm.. ta.." Còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa đã có tiếng gõ cửa của nhân viên phục vụ, họ đang bưng món bò bít tết đi tới. Giang Nhiễm Nhiễm không nói tiếp, đợi bọn họ dọn món ăn xong sẽ nói sau. Mùi hương món bò bít tết bay lên không tệ, làm cho người khác nhìn là muốn ăn. Nhưng vừa đưa đến trước mặt Giang Nhiễm Nhiễm, dạ dày cô lại khó chịu. "Nhiễm Nhiễm sao vậy? Không khỏe chỗ nào hả?" – Lục Khinh Lan thấy biểu hiện khác thường của bạn mình, cô đứng dậy, chưa kịp bước tới đã thấy Giang Nhiễm Nhiễm một tay che miệng chạy như bay ra ngoài, bộ dáng tựa như muốn ói. Lục Khinh Lan giật mình, nhanh chóng đuổi theo. * * * Trong phòng vệ sinh. "Ọe.. Ọe.." – Giang Nhiễm Nhiễm vịn khung cửa, khó khăn khom người, nhưng chỉ nôn khan, không tuôn ra thứ gì, thật vất vả mới ổn định lại, sắc mặt càng thêm khó coi. "Nhiễm Nhiễm!" – Lục Khinh Lan vỗ nhẹ lưng cho cô: "Hay là đi bệnh viện khám một chút đi!" "Không cần!" – Giang Nhiễm Nhiễm khoát khoát tay, cô dựa vào Lục Khinh Lan mới có sức đứng vững: "Không chừng do hai ngày trước bị cảm lạnh! Dù sao cũng không nôn ra được thứ gì, đi kiểm tra cũng hơi phí. Lát nữa ta đi mua thuốc uống là được." Nghe xong Lục Khinh Lan bỗng dừng tay lại, nhớ đến hôm trước vừa xem bộ phim tình cảm, thần sắc cô trở nên quái dị. Lúc lâu sau, Lục Khinh Lan thử thăm dò: "Nhiễm Nhiễm.. nàng.. đừng nói nàng.. có thai chứ?" Vừa dứt lời Lục Khinh Lan cảm nhận toàn thân Giang Nhiễm Nhiễm trở nên nặng nề hơn, cô ấy cũng không ngẩng đầu, không biết là đang nghĩ gì. "Sao.. sao có thể được!" – Giang Nhiễm Nhiễm yếu ớt cười một tiếng, quay đầu lại trong lòng lạnh lẽo dâng lên. Dạo gần đây mỗi khi ăn đồ mặn, cô đều cảm thấy buồn nôn. Kể từ lần 'đến tháng' kỳ trước, sau nghỉ lễ vẫn còn chưa đến.. đừng nói là.. có thai thật chứ? Giang Nhiễm Nhiễm nghĩ ngợi lung tung, đầu óc rối bời, cô cắn chặt môi. "Nhiễm Nhiễm, đợi ta một chút!" – Lục Khinh Lan bỗng nhiên xoay người ra khỏi phòng vệ sinh. Lúc cô trở lại, lấy từ trong túi ra một chiếc que thử thai: "Mau thử xem!" "Lan Lan.." – Sắc mặt Giang Nhiễm Nhiễm trắng bệch, không biết phải làm thế nào. "Đi đi, ta chờ nàng!" – Lục Khinh Lan cố gắng kiên trì, kỳ thực trong lòng cô vô cùng lo lắng. Giang Nhiễm Nhiễm từng có một người bạn trai là Lữ Ngạn Thần, nếu cô có thai, chỉ có thể là của mình anh ta! Nhưng vấn đề là hai người đã chia tay nhau khá lâu, chẳng lẽ.. Thời gian từng phút trôi qua, Lục Khinh Lan và Giang Nhiễm Nhiễm cách nhau một cánh cửa, trong lòng đều cùng nôn nóng bất an. Năm phút sau, Giang Nhiễm Nhiễm bước ra, trên tay cầm chiếc que thử thai, bờ môi mấp máy không còn chút máu. Lục Khinh Lan nhìn sang, bắt đầu lo lắng, ai vạch đỏ hiện rõ ràng. Như vậy là Giang Nhiễm Nhiễm thật sự có thai! Trở lại phòng ăn, Lục Khinh Lan bảo phục vụ dọn món bít tết xuống, rót chén nước ấm cho Giang Nhiễm Nhiễm. Trong chốc lát, phòng ăn trở nên trầm mặc, Giang Nhiễm Nhiễm cúi đầu không rõ, Lục Khinh Lan khẽ thở dài, hồi lâu cô mới mở miệng: "Nhiễm Nhiễm! Nàng có muốn báo cho Lữ Ngạn Thần không? Mặc kệ nàng quyết định thế nào, ta đây cũng đều ủng hộ nàng!" "Lữ Ngạn Thần?" – Giang Nhiễm Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu: "Nói cho anh ta chuyện gì?" Lục Khinh Lan sững sờ, trong đầu bỗng nhiên ngáo ngơ: "Cái gì? Chẳng lẽ đứa nhỏ không phải của anh ta sao?" "Không, tất nhiên là không phải.." – Giang Nhiễm Nhiễm khó chịu quay đầu, ngón tay không ngừng nắm chặt váy áo, âm thanh càng lúc càng nhỏ: "Ta cùng anh ta chưa từng.. không phải của anh ta!" Lục Khinh Lan càng thêm gấp gáp: "Vậy là của ai?" Giang Nhiễm Nhiễm là bằng hữu mà cô quan tâm nhất, cô không muốn để cho bạn mình phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nhớ đến những biểu hiện bất thường gần đầy của Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan tự trách bản thân không tốt, không quan tâm Nhiễm Nhiễm nhiều hơn! "Lan Lan.. ta.." – Giang Nhiễm Nhiễm che mặt lại, không biết phải nói từ đâu. "Nhiễm Nhiễm! Không sao, không sao!" – Lục Khinh Lan ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Nếu bây giờ không muốn nói, ta sẽ không hỏi nữa, được không?" Giang Nhiễm Nhiễm lắc đầu nhìn Lục Khinh Lan, đáp: "Là.. là của Cố Lăng Tu!" Cố Lăng Tu? Lục Khinh Lan không thể tưởng tượng nổi! Đúng lúc này, điện thoại của cô bỗng dưng reo lên! Thấy màn hình nhấp nháy, ba chữ Cố Lăng Tu hiện ra! Thấy dáng vẻ phiền muộn của Giang Nhiễm Nhiễm, lửa trong lòng Lục Khinh Lan bỗng nhiên bốc cháy cuồn cuộn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]