Diệp Đình Thâm nhanh chóng bước đến cạnh giường cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào tay mình, nhẹ giọng bảo:
"Khinh Lan, cô ấy là nữ quân y, bằng hữu của Cố Lăng Tu, cũng là bác sĩ tâm lý, để cô ấy trò chuyện với em một lát được không?"
"Bác sĩ tâm lý?" – Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, trong lòng hơi mâu thuẫn, thấp giọng nũng nịu: "Đình Thâm, em không sao.."
"Nhưng anh lo cho em!" – Không để cho cô mặc cả trả giá, Diệp Đình Thâm kiên quyết nói: "Khinh Lan, cứ tùy ý nói chuyện một lát, chúng ta không nhắc chuyện cũ được không?"
Anh biết cô gái nhỏ của mình rất kiên cường, nhưng dù sao, chuyện ngày hôm qua cũng có thể sẽ tạo thành một bóng đen lớn trong tâm trí cô, anh không muốn lưu lại chút mầm móng hậu họa nào, cho nên muốn cô kiểm tra toàn diện.
"Em.." – Lục Khinh Lan định nói không cần gặp bác sĩ tâm lý, nhưng nhìn thấy sự đau lòng trong mắt anh, cô hơi chột dạ, cuối cùng gật đầu: "Ừm."
Diệp Đình Thâm vui mừng, xoa xoa mặt cô, cười nói: "Vậy anh ra ngoài đợi em!"
"Được!" – Lục Khinh Lan lại gật đầu như gà con mổ thóc, cười ngọt ngào, giống như muốn hỏi, Đình Thâm, em có ngoan không?
"Đúng rồi!" – Một giây sau, cô nắm tay anh lại, đau lòng nói: "Trong lúc chờ đợi, anh đi ăn chút gì đi. Chắc anh cũng chưa ăn gì đúng không?"
Cố Lăng Tu xông tới, nhếch môi cười: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em yên tâm đi! Anh đã mua điểm tâm rồi, lát nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080886/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.