Đợi đến khi Lục Khinh Lan tỉnh lại lần nữa, cô cảm thấy toàn thân đau nhức, bên tai lại truyền đến tiếng của Diệp Đình Thâm:
"Khinh Lan! Khinh Lan!"
Lục Khinh Lan lập tức mở mắt, nhìn thấy, quả nhiên là anh!
Một khắc sau, cô không còn sức lực, bắt đầu ôm anh khóc:
"Đình Thâm! Đình Thâm!"
"Anh đây! Khinh Lan! Anh đây! Không sao! Đừng khóc, được không?"
Diệp Đình Thâm cẩn thận dỗ dành cô, ôm lấy cô, từng chút từng chút dịu dàng an ủi cô, giống như lỡ sơ suất sẽ nhìn thấy được cánh tay anh đang run rẩy.
Nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi. Một giọt, lại một giọt rớt lên vai áo anh, cũng rơi thẳng vào lòng anh, càng lúc càng thiêu đốt cõi lòng anh.
"Anh xin lỗi! Là anh đã quá bất cẩn! Sau này em đi đâu anh cũng sẽ đưa em đi, được không? Thật xin lỗi! Khinh Lan.."
Rất hiếm khi Diệp Đình Thâm nhìn thấy Lục Khinh Lan khóc, chứ đừng nói là bộ dạng vô cùng sợ hãi này. Âm thanh trầm thấp của Diệp Đình Thâm vang vọng giữa căn phòng yên tĩnh, giống như điệu Sol trưởng ấm áp dễ nghe, làm cho tâm tình của Lục Khinh Lan cũng dần dần lắng xuống.
"Đình Thâm!" – Rời khỏi ngực anh, Lục Khinh Lan thút thít gọi tên anh, chóp mũi nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, giống như một giọt nước trong veo, vừa nhỏ vừa sưng: "Lúc đó em rất sợ, đã nghĩ rằng không biết làm sao để anh tìm thấy em!"
"Anh xin lỗi!" – Diệp Đình Thâm vuốt ve mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trêи
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080885/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.