Cô ta vừa xuất hiện, hai người liên bị dồn làm điểm trung tâm kỳ quái! Người yêu chính thức với người yêu cũ sao? Cho nên đám bạn đồng học cũ không ai dám đến gần, chỉ có thể đứng đó vểnh lỗ tai cẩn thận nghe ngóng. Ngoại trừ cô em thân thích ưa nịnh đi cạnh Thẩm Bội Bội, bọn người Khúc Diên An cũng dãn ra hai bên trái phải đi theo. Thấy cục diện như vậy, Lục Khinh Lan không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô nhíu mày, nói: "Cô đã mời thì tôi phải tới thôi!" Hất cằm lên, Thẩm Bội Bội tiếp tục nói: "Thật ra tôi đã rất lo lắng, sợ cô không chịu nổi. Dù sao, cô với Mạc Dương cũng từng ở bên nhau." Những lời này, thành công thu hút toàn bộ ánh nhìn của đám người kia, lần thứ hai đổ dồn lên người Lục Khinh Lan. Lục Khinh Lan một mình đứng bên đó, nhìn từ xa, giống như một đóa hoa sen kiệt thế, làm cho người ta không dám khinh thường. Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Thẩm Bội Bội, Lục Khinh Lan vô cùng bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi ngược lại một câu: "Sao tôi lại không chịu nổi? Tôi đã sớm nói với cô rồi, cô không cần lo lắng dư hơi vậy đâu. Thứ tôi đã không còn hứng thú, một khi đã bỏ xuống cũng không có tâm trạng nhìn tới. Ngược lại, cô nên tự lo cho chính mình đi." Vừa nói xong, Thẩm Bội Bội vô cùng tức giận, hết lần này đến lần khác bị Lục Khinh Lan phản kϊƈɦ. Thấy vậy, Khúc Diên An đúng lúc phá vỡ cục diện, cười ha hả nói: "Lục Khinh Lan cô xem, đã lâu như vậy, miệng lưỡi vẫn lợi hại như xưa." "Hừ, có gì hay đâu mà kiêu!" Lục Khinh Lan không muốn so đo với hai người bọn họ, vẻ mặt nhàn nhã, cười như không cười, liếc qua bọn họ: "Phải không?" "Ai nhaaa! Bạn bè cũ lâu ngày không gặp, nên uống một chút rượu cho ấm người!" Lớp trưởng tay cầm ly rượu xé vòng vây bước vào, hướng tới chỗ Lục Khinh Lan cười cười: "Lan Lan, đã lâu không gặp." "Đã lâu không gặp." – Lục Khinh Lan nhẹ nhàng đáp lại. Lớp trưởng là người tốt tính, mọi người luôn cho cô ấy cái nhìn đầy thiện cảm. Dưới lời khuyên giải ngầm kia, đám người còn lại ai ai cũng bưng ly rượu đỏ, hướng Thẩm Bội Bội chúc phúc không ngừng. Thẩm Bội Bội thích hương vị được người khác tung hô, nhanh chóng quên ngay chuyện không vui vừa rồi. Cầm lấy ly rượu uống cạn. "Aizz, Bội Bội! Đừng uống nhiều rượu quá!" – Khúc Diên An bỗng nhiên khoa trương, định ngăn lại, có vẻ hơi gấp gáp: "Cô quên rồi sao?" Lập tức có bạn nam lên tiếng hỏi: "Sao thế? Bội Bội không khoẻ à? Sao lại không được uống rượu?" Những người còn lại cũng lo lắng theo: "Bội Bội bị sao vậy?" Lục Khinh Lan không lên tiếng, vì cô biết, Thẩm Bội Bội đang mang thai, không thể uống rượu. Quả nhiên, gương mặt Thẩm Bội Bội thẹn thùng, tràn đầy hạnh phúc, nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy khiêu khích. Ah.. Lục Khinh Lan lại cảm thấy buồn cười, tư duy của Thẩm Bội Bội quả thật không giống ai ah? Vì sao vẫn luôn phô trương vẻ ngoài đang vui vẻ? Định cho cả thế giới biết rằng cô ta đang hạnh phúc lắm sao? Hay là chỉ càng làm cô ta thêm khó xử hơn? Khúc Diên An đắc ý, hướng sang chỗ mọi người vây quanh, tuyên bố Thẩm Bội Bội sắp làm mẹ, tự nhiên lại được một phen chúc mừng. Ngay sau đó, lại đề nghị mọi người ai cũng mời Thẩm Bội Bội xinh đẹp một ly. Lục Khinh Lan cũng giơ ly rượu lên. Thật không ngờ, Khúc Diên An đột nhiên lui người, sơ ý đụng phải cô. Một giây sau, trêи quần áo Lục Khinh Lan dính đầy chất lỏng màu đỏ! "Ái! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Lục Khinh Lan, tôi không cố ý!" Khúc Diên An không nghĩ tới chuyện mình lại gây họa, hoảng hốt nhận lỗi. Lại hướng đến chỗ phục vụ xin khăn giấy. Nhưng rượu đỏ một khi dính lên quần áo, không phải nói lau là sạch được ah? Huống chi, Lục Khinh Lan lại đang mặc bộ lễ phục màu sáng. Lục Khinh Lan không thể không nhíu mày. Thật ra cũng để tránh Thẩm Bội Bội vu oan giá họa cho cô.. Uầy, quả là hai ngày nay cô đem tiểu thuyết đọc quá nhiều, đầu óc bị nhiễm bệnh suy diễn ah! Nhưng trêи thực tế, lại không ngờ, mình lại là người bị dính rượu đỏ. Khúc Diên An còn đang vội vàng xoay quanh, thấy thế, Lục Khinh Lan cũng không nói gì, cô khoát tay: "Không sao, tôi đi rửa một chút." Nếu thật sự không được, cô có thể rời đi sớm hơn Cố Lăng Tu. "Sợ là không rửa sạch được!" - Khúc Diên An bất an tiếp lời, "Hơn nữa, nếu rửa được một lớp, vẫn sẽ để lại dấu vết, cũng rất khó coi." "Vậy phải làm sao?" – Lớp trưởng thấy thế cũng xem xét một chút. "Hay là?" - Khúc Diên An khó xử nhìn qua Lục Khinh Lan, lấp ba lấp bắp. Cô em thân thích của Thẩm Bội Bội là người nóng tính, không nhịn được, lập tức lên tiếng: "Hay là sao? Diên An, cô định làm gì?" "Aizz!" – Giống như bị thúc giục, Khúc Diên An cả gan đưa ra đề xuất: "Hay là.. Bội Bội, cô cho Lục Khinh Lan mượn quần áo được không? Tôi đem đồ của cô ấy đưa đi giặt ngay, sẽ nhanh khô thôi!" "Cho mượn quần áo?" – Thẩm Bội Bội có chút không vui, nhưng không chịu nổi ánh mắt cầu khẩn của Khúc Diên An, đành khoát khoát tay, giọng miễn cưỡng: "Được rồi được rồi! Lầu hai, phòng trong cùng, là phòng nghỉ, còn có quần áo của tôi. Diên An, cô dẫn cô ấy lên đi." Nghe vậy, Lục Khinh Lan cảm thấy muốn nhíu mày, cô định từ chối. Nhưng không ngờ Khúc Diên An lại không cho cô cơ hội nói chuyện, kéo cô chạy về phía trước. Được rồi, Lục Khinh Lan cúi đầu nhìn một mảng lớn vết rượu trêи áo, cô âm thầm lắc đầu, không nói gì nữa, một mạch đi theo Khúc Diên An lên lầu hai. Đứng phía sau, Thẩm Bội Bội bỗng nhiên đắc ý bật cười! Hừ! Lục Khinh Lan, cô cứ chờ thân bại danh liệt đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]