"Tứ ca, tôi, tôi và Giang Nhiễm Nhiễm, đã.. đã.. xảy ra quan hệ.." Đây là những lời đè nén trong lòng Cố Lăng Tu nhiều ngày qua, anh ta giống như khi còn bé, hướng mắt nhìn Diệp Đình Thâm nhờ giúp đỡ, "Cô ấy, cô ấy.. cô ấy vẫn còn.." Những lời phía sau, không nói ra, cũng có thể phần nào hiểu được là gì. Diệp Đình Thâm lẳng lặng nhìn anh ta, khẽ thở dài: "Cô ấy đâu rồi?" "Đã trở về rồi." – Nhíu mày căng thẳng, thật sự anh ta cũng không xác định rõ: "Sau khi phát sinh chuyện đó, hôm sau cô ấy vẫn xem như không có chuyện gì, tiếp tục quay phim. Phần diễn vừa xong, sau đó vội rời đi." "Tức ca, tôi không tìm được cô ấy." Cố gắng giữ yên lặng, xem xét lại mọi chuyện, Diệp Đình Thâm liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan bên ngoài ban công, nói: "Chuyện này, cậu tự mình giải quyết đi. Dù sao, cô ấy cũng là bạn thân nhất của Khinh Lan, nên kiên nhẫn một chút!" "Các anh đang nói gì vậy?" – Cúp điện thoại, tâm tình Lục Khinh Lan rất tốt, bước vào nói: "Ah? Cố Lăng Tu, anh sao vậy? Sao lại ủ rũ như bà cô già ấm ức vậy?" "À, vở hí kịch mới, có chút phiền phức." – Diệp Đình Thâm kéo cô về bên cạnh, liền đổi chủ đề, "Nói chuyện điện thoại với ai mà cười vui vẻ vậy?" "Ha!" – Lục Khinh Lan cười thần bí: "Lúc còn làm việc ở Kuiyu, một lần đi công tác thì vô duyên vô cớ quen biết một mỹ nhân, sau đó cùng cô ấy kết giao. Vừa rồi là cô ấy gọi đến, nói sắp tới sẽ ghé sang thành phố A, lúc đó sẽ cùng em đi ăn cơm a!" Diệp Đình Thâm cưng chiều cười một tiếng: "Được! Em cứ sắp xếp là được. Ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi." Một bữa cơm ba người, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau. Hôm sau, chính là ngày đính hôn của Thẩm Bội Bội, đúng giờ, Cố Lăng Tu lái xe đến đón cô. Đến trước nhà hàng khách sạn Sophie, đã có nhiều khách khứa lai vãng. Nhà họ Thẩm ở thành phố A có thể nói là không ai không biết. Hơn nữa, gần đây truyền thông luôn nhắm tới việc Thẩm Khánh Sơn trực tiếp ứng cử cho chức vụ phó thị trưởng thường trực, đương nhiên nhà họ Thẩm có vẻ đang thăng quan tiến chức ah. Chỉ riêng buổi tiệc xa hoa lần này, cũng đủ thấy có bao nhiêu người từ giới thượng lưu đến chúc mừng. Lục Khinh Lan và Cố Lăng Tu chỉ có mặt để xem náo nhiệt, y như lần trước, hai người lại tìm một góc kín đáo, ngồi uống rượu nói chuyện phiếm. Nhưng hết lần này đến lần khác, bọn họ vẫn không được toại nguyện. Không phải đi, mới ngây ngốc vài phút, đã có người đi đến. "Cố Lăng Tu." - Thẩm Tùy mặt không cảm xúc đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, nói đúng hơn là nhìn chằm chằm vào Cố Lăng Tu. Lục Khinh Lan cẩn thận phát hiện, bàn tay anh tuy buông xuống, nhưng cả hai bên đều nắm chặt, mặc dù không có biểu tình gì, nhưng vẫn cảm nhận được một bầu không khí lạnh lão, giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở Kuiyu vậy. "Chuyện gì?" - Cố Lăng Tu biết có một chuyện, hôm nay bất luận như thế nào cũng không thoát được. Huống chi, anh cũng muốn nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, âm thầm thở dài trong lòng, anh tiếp tục nói, "Có chuyện gì thì nói." Đôi môi mỏng càng mím càng chặt, sắc mặt Thẩm Tùy rất không tốt, cuối cùng cũng phải nói ra, hơi vất vả cất giọng: "Tiểu Thư muốn gặp cậu." "Được rồi." - Hơi do dự nhưng vấn gật đầu, nhìn qua có thể nhìn thấy gân xanh đã nổi đầy tay anh. Cố Lăng Tu nhíu mày, lập tức quay sang Lục Khinh Lan: "Lan Lan, anh đi một lát sẽ về. Em tìm chỗ ngồi đợi anh đi." "Ừm, anh đi đi." - Lục Khinh Lan gật đầu, ý bảo anh yên tâm. Sau khi Cố Lăng Tu rời đi, Lục Khinh Lan đứng tại chỗ một lát. Cho đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ơ, đây không phải là Lục Khinh Lan sao? Cô cũng tới dự hả?" Nhíu mày xoay người, thì ra là Khúc Diên An - là một trong những người bạn cùng phòng khi cô mới lên đại học, đang bước tới chỗ cô. "Ừm, đã lâu không gặp." - Cẩn thận nhớ lại, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ không liên lạc với nhau. Lúc này Lục Khinh Lan không biết phải nói như thế nào. Bất quá, không ngờ rằng Khúc Diên An bây giờ so với trước kia, nhiệt tình hơn rất nhiều, lập tức cười nói lại: "Đúng vậy, rất lâu rồi không gặp. Họp lớp mấy lần cũng không thấy cô xuất hiện." Nói xong, còn có chút giận hờn nhìn Lục Khinh Lan một cái, ánh mắt vô cùng gợi cảm, quyến rũ, có thể làm cho không ít người bị mê hoặc. "Ai nha, ta nói ah, sao lại đứng đây một mình vậy? Cùng nhau qua bên này tâm sự đi!" Khúc Diên An vô cùng tự nhiên, nắm lấy cánh tay Lục Khinh Lan, hướng mắt đến chỗ đám bạn đại học đằng kia, "Ầy, đám bạn học đều đang ở kia, cùng nhau tưởng niệm chuyện cũ đó!" Không đợi cô phản ứng, Khúc Diên An liền kéo cô qua bên kia: "Đã lâu không gặp rồi, mọi người chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với nhau." Thật ra Lục Khinh Lan cũng không muốn đi, dù sao, đám bạn học cũ, phần lớn ai cũng biết khi xưa cô cùng Mạc Dương là một đôi, nhưng bây giờ, Mạc Dương lại đính hôn cùng Thẩm Bội Bội. Nhưng Khúc Diên An vẫn một mực kéo cô qua: "Yoo yoo yoo, xem đây xem đây, mọi người xem ai đến đây!" Cả đám đang hội tụ, vừa nghe tiếng của Khúc Diên An, ai nấy cũng cùng nhìn sang, khi nhìn thấy Lục Khinh Lan, có chút sững sờ, sau đó xấu hổ cười cười. Bọn họ cứ thảo luận với nhau: "Ha ha, Lục Khinh Lan hả, đã lâu không gặp rồi." "Không ngờ lại có thể gặp được cô ở đây!" Lục Khinh Lan liếc mắt một cái, liền nhìn ra bọn họ ai cũng không được tự nhiên, miễn cưỡng cười đáp lại. Tựa hồ có chút hối hận vì đã đi qua bên này. Một giây sau, những lời làm cô khó chịu lần lượt vang lên: "Chậc chậc, thật sự không ngờ ah! Lúc đó, tình cảm của cậu cùng Mạc Dương tốt như vậy, cuối cùng anh ta lại chọn ở bên cạnh Thẩm Bội Bội. Aizz, Lục Khinh Lan, cậu đang nghĩ gì, có thể nói ra cho chúng tôi biết được không?" Người lên tiếng là người năm xưa, thường hay theo đuôi Thẩm Bội Bội phụ họa, buông lời, quả nhiên không tránh được vẻ khắc nghiệt. Lúc này Lục Khinh Lan lại giống như mồi kϊƈɦ bom nổ, tất cả đám người cứ nhao nhao hướng về Lục Khinh Lan trò chuyện, mong chờ cô trả lời. Còn có đám nam sinh phụ họa: "Ta nói, tên tiểu tử Mạc Dương kia cũng lợi hại thật, có thể ở cạnh con gái bảo bối của cục trưởng nha!" Trong lòng Lục Khinh Lan cười lạnh, đây là muốn giúp Thẩm Bội Bội sao? Bất quá còn chưa đợi cô trả lời, Khúc Diên An ở bên cạnh cố ý trách cứ em gái kia, vẻ mặt không đồng tình: "Nói vậy là sao? Chuyện không vui đừng nhắc làm gì!" Thoạt nhìn qua tưởng chừng như bênh vực Lục Khinh Lan, thật ra là có ý đừng dừng lại ah! Nhất thời, Lục Khinh Lan lập tức hiểu được nguyên nhân mà Khúc Diên An đối xử đặc biệt nhiệt tình với mình. Ah, cũng chẳng phải có ý tốt gì với mình đâu. Nghĩ thông suốt, Lục Khinh Lan giả bộ cười nói: "Cũng không có chuyện gì đâu. Bọn họ cũng xứng đôi mà." Hê! Đám người bọn họ liên tục nhìn nhau, không ngờ cô lại trả lời như thế, vốn còn đang định lấy cô làm trò cười.. Cô em từng đi theo Thẩm Bội Bội lại không phục, muốn nói gì đó, nhưng bị Khúc Diên An liếc mắt ngăn chặn. "Thọ tinh tới rồi!" (ý nói nhân vật chính xuất hiện vì hôm nay là đính hôn cũng là tiệc sinh nhật của Thẩm Bội Bội) Không biết là ai nói câu này, Lục Khinh Lan cũng ngẩng đầu nhìn lại. Thẩm Bội Bội đang chậm rãi từ cầu thang xoay đi xuống. Chiếc váy dạ hội trắng càng phác thảo vóc dáng xinh đẹp của cô ta, cộng thêm đồ trang sức vừa phải càng làm tăng thêm vài phần quý phái. Lục Khinh Lan liếc mắt một cái liền thu hồi ánh mắt, bình thản mà nói, dáng vẻ Thẩm Bội Bội xinh đẹp, lại có thân phận như vậy, nhưng chính vì Lục Khinh Lan biết rõ bộ mặt thật của cô ta dưới lớp nguỵ trang hoàn hảo kia, cho nên, dù vẻ ngoài của cô ta có đẹp đến đâu, trong mắt Lục Khinh Lan không khác nào một con yêu tinh muôn mặt, xấu xa, gian trá. Đang chuẩn bị trở về chỗ cũ, không ngờ Thẩm Bội Bội lại chặn cô. Giống như mọi khi, cất giọng vênh vang đắc ý: "Lục Khinh Lan, không ngờ cô lại chịu đến."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]