"Ah! Đình Thâm!" - Đi được vài bước nữa, cô thấp giọng kêu lên. "Có chuyện gì? Hay là chân lại đâu rồi?" - Diệp Đình Thâm hơi khẩn trương, quét mắt xung quanh có một chiếc ghế dài, nhanh chóng đi tới, nhẹ nhàng để cô ngồi xuống, sau đó giơ cân cô lên, cẩn thận kiểm tra. "À, không phải, không phải chân đau." - Lục Khinh Lan đỏ mặt khoát tay, vội vàng giải thích: "Em chỉ lo lắng cho của tay anh! Thấy tin tức nói anh bị thương, bây giờ còn ôm em, em nặng như vậy, lỡ đè bẹp cánh tay đau của anh thì sao?" "Thì ra là lo lắng cái này a!" - Diệp Đình Thâm mỉm cười: "Không phải đã nói với em là anh không sao sao? Tin tức trêи mạng là giả thôi, em nhìn đi, chẳng phải anh đang lành lặn đứng trước mặt em ư?" Nói xong, anh xắn tay áo lên, vươn tay đến trước mắt cô: "Này, nếu không em sờ thử đi, không có việc gì hết." "Em.. em.." – Cảm thấy giống như mình đang gây rối, Lục Khinh Lan xấu hổ, không chịu nhìn anh: "Em không phải lo cho anh đâu!" Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy thật sự an tâm. Cũng may, anh thật sự không sao. "Ừm, anh biết." – Đôi mắt tràn đầy cưng chiều, Diệp Đình Thâm rất vui vẻ, nhưng vẫn liếc mắt đến chỗ hai người đang đi theo mình, trong nháy mắt hơi trầm xuống: "Khinh Lan, chúng ta trở về đi." "Được rồi." Diệp Đình Thâm tự mình lái xe tới, một đường chở cô về thẳng về nhà, trực tiếp đến gara, mà hai người kia vẫn đi theo phía sau, chờ đợi, rốt cục cũng chịu rời đi. Về đến nhà, Lục Khinh Lan được anh đặt trêи ghế dài ngoài ban công yêu thích của cô. "Có phải vẫn chưa ăn trưa không? Muốn muốn ăn gì? Anh nấu cho em." Cơm trưa! Khuôn mặt nhỏ bé của Lục Khinh Lan trong nháy mắt đổ sập. Diệp Đình Thâm bóp bóp mặt cô, tò mò hỏi: "Sao vậy? Không muốn ăn sao?" "Không phải.." – Cô không được tự nhiên, xoay đầu sang hướng khác, thấp giọng lí nhí: "Em định đi mua vài thứ nấu cơm tối, tạo bất ngờ cho anh.." Cô chu môi, tiếp tục: "Không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy, cuối cùng vẫn là anh nấu cho em ăn." "Thì ra em khó chịu vì chuyện này ah?" - Nghe cô nói, trong lòng Diệp Đình Thâm còn ngọt hơn ăn mật, anh vẫn không quên an ủi cô: "Không sao đâu, chờ chân em khoẻ lại, sẽ nấu sau." Nói đến đây, Diệp Đình Thâm bỗng nhiên thu hồi nụ cười, hỏi: "Cho nên, em đi siêu thị đụng phải Thẩm Tùy cùng Bạch Thư?" Bạch Thư? Đầu tiên Lục Khinh Lan sửng sốt, nhưng sau đó liền phản ứng lại, thì ra chính là cô gái được gọi 'tiểu Thư'. "Ừm." – Gật gật đầu, cô trả lời: "Trong nhà, nồi chúng ta dùng bị hỏng rồi, nên em ghé sang kệ dụng cụ làm bếp định chọn một cái, vừa lúc Tiểu Thư đang đứng đó chọn mua dao. Em tranh thủ gọi điện cho Cố Lăng Tu, không để ý chuyện xung quanh, sau đó mọi thứ tiếp tục phát sinh.." "Cố Lăng Tu.." - Diệp Đình im lặng nhắc lại, nhịn không được cười lạnh: "Quả nhiên là như vậy." "Chuyện gì vậy?" Đề tài vừa bị gợi lên, Lục Khinh Lan liền nhớ tới suy đoán lúc trước khi anh xông vào phòng bệnh. Bây giờ cộng thêm thái độ này của anh, trong lòng cô tò mò, hỏi thăm: "Bọn họ.. có vẻ không tốt? Có liên quan gì đến Cố Lăng Tu sao? Chuyện gì đã xảy ra?" "Khinh Lan quả nhiên thông minh." - Diệp Đình Thâm cười khổ, trong lòng lại yên lặng thở dài, nói tiếp: "Anh, Cố Lăng Tu cùng Thẩm Tùy, lúc trước đều làm việc trong quân đội. Khi đó, Bạch Thư là cháu gái của Tư lệnh, thường hay đến cơ quan chơi. Lần một lần hai, sau đó Cố Lăng Tu thích cô ta. Nhưng sau này mới biết, cô ta lại đồng ý làm bạn gái của Thẩm Tuỳ." Nhớ lại chuyện năm đó, Diệp Đình Thâm tràn đầy cảm xúc: "Cố Lăng Tu kéo anh, lén lút uống rất nhiều rượu. Vốn định buông tay, nhưng Bạch Thư không biết vì sao lại cãi nhau với Thẩm Tùy, khóc lóc chạy tới tìm cậu ta. Nói rằng mình đã chọn lầm người. Nhưng đến cuối cùng giữa hai người bọn họ, Bạch Thư vẫn lựa chọn Thẩm Tùy, triệt để đả thương trái tim tên nhóc kia lần nữa. Cho nên.. cậu ta mới đem bản thân ra nước ngoài phiêu bạc mấy năm.." Từ nhỏ đến lớn, Cố Lăng Tu là huynh đệ tốt của anh. Nói đến chuyện năm đó, trách Cố Lăng Tu không đủ kiên định, nhìn vấn đề không rõ ràng cũng đúng. Nhưng sau này, xảy ra vô số chuyện khác, chẳng phải đều là do Bạch Thư kia day dưa không dứt, vô tình tạo ra ngang trái hay sao? Qua vài câu ngắn ngủi, Lục Khinh Lan cảm giác chỉ sợ, toàn bộ gút mắc không chỉ dừng lại nhiêu đó, nhưng dù sao cô cũng hiểu được đại khái. "Em nghĩ, cô ấy nghe được em gọi tên Cố Lăng Tu, nhất thời thất thần, cho nên con dao đang cầm trêи tay mới rớt xuống.. Đình Thâm! Đừng trách cô ấy.." Cô không hiểu rõ Bạch Thư kia, cũng không định nói thêm gì. "Khinh Lan." - Nhưng Diệp Đình Thâm hiển nhiên không nghĩ như vậy, "Nếu bị thương không phải là chân, mà là nơi khác thì sao?" Nhìn cô chằm chằm, anh tiếp tục: "Anh không muốn em bị tổn thương." "Ừm, em biết." - Trong mắt Diệp Đình Thâm tràn đầy lo lắng, bất đắc dĩ cô cũng hiểu rõ: "Sau này em sẽ chú ý hơn, sẽ không để cho mình bị thương nữa. Anh cười một cái đi, đừng nghiêm túc như vậy chứ!" "Thật là bó tay với em luôn!" – Diệp Đình Thâm bật cười: "Muốn ăn cái gì? Anh đi nấu cơm, em nằm đọc sách đợi một lát đi." "Anh không cần đi làm sao?" - Lục Khinh Lan kinh ngạc: "Không phải nói buổi chiều còn có nghi thức khởi công hạng mục khu Lão Thành sao?" "Dời lại rồi." - Sắc mặt Diệp Đình Thâm nhanh chóng hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán, "Đúng rồi, Tần Tân nói Thụy Thượng Chi Vận sẽ sớm có kết quả." Nhắc tới Thụy Thượng Chi Vận, Lục Khinh Lan không khỏi nghĩ đến Lăng Vi, trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái. Giật giật môi, định nói gì đó thì chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]