Nghe vậy, Diệp Đình Thâm lại nở nụ cười:
"Nếu là người nhà mình ăn cơm, mẹ, vậy con đưa dì Tuệ về trước. Dù sao dì ấy cũng là người ngoài. Mẹ, mẹ nói xem đúng không?"
Rõ ràng là nụ cười ôn nhuận, nhưng nhìn vào mắt Bà Trang Mi, lại tựa như xa lạ, nửa điểm nhiệt độ cũng không có. Nhiều năm qua, bà Trang Mi chưa hề hiểu rõ được con trai mình. Gần như không chút suy nghĩ, bà Trang Mi thốt lên:
"Bà ấy là dì Tuệ của con, sao có thể giống với ai kia được?"
"Khinh Lan cũng không phải người ngoài."
"Con!"
Bà Trang Mi tức giận, thái dương giật giật, suýt chút không nhịn được. Diệp Hạo Vỹ kịp thời chạy ra, cười ha hả:
"Bà nội, bà nội! Đi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi, con sắp chết đói rồi."
Những người khác thấy vậy, cũng nhao nhao mở miệng:
"Đúng đó mẹ! Ăn cơm thôi. Mọi người đều ăn cùng nhau, cái gì mà người ngoài với người trong nhà không biết!"
"Đình Thâm.." - Thấy mọi người đều đi đến phòng ăn, Lục Khinh Lan lo lắng kéo ống tay áo anh: "Vừa rồi nói như vậy.."
Suy nghĩ một chút, nhất thời không tìm được từ thích hợp, liền dừng lại ở đó. Sờ sờ đầu cô, Diệp Đình Thâm hiểu cô muốn nói gì, suy nghĩ một chút, anh cũng chỉ cười bất đắc dĩ, ánh mắt có chút xa xôi:
"Khinh Lan, sau này em sẽ hiểu."
Không biết tại sao, Lục Khinh Lan nhìn thấy bộ dáng của anh bây giờ, đột nhiên có chút đau lòng, theo bản năng, cô vươn tay ra, muốn xoa dịu nếp gấp giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080839/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.