Vừa bước chân vào trong đại sảnh, đông đảo tầm mắt đồng loạt quay lại, dừng trêи hai người bọn họ. Diệp Đình Thâm nhanh chóng liếc mắt nhìn, trong phòng khách lớn như vậy, hơn mười người tụ tập cùng một chỗ, tụm năm tụm ba, tách ra mà ngồi. Hừ, quả nhiên rất đủ bộ. "Về rồi sao?" – Bà Bà Trang Mi mở miệng lên tiếng trước, khi nhìn thấy Lục Khinh Lan đi theo phía sau, khẽ nhíu mày, nụ cười nhất thời lạnh xuống, rõ ràng không chào đón. "Dạ mẹ." - Diệp Đình Thâm gật đầu, rất tự nhiên nắm tay Lục Khinh Lan, đi tới. "Bá mẫu." - Tuy bị nhiều người nhìn như vậy, còn bị anh nắm tay ngượng ngùng, nhưng Lục Khinh Lan cũng biết không thể thoát được, cho nên dứt khoát thoải mái mặc kệ người ta dò xét. "Ừm." - Bà Bà Trang Mi miễn cưỡng đáp lại. Cảnh tượng nhất thời lắng xuống. Vai trò của bà Bà Trang Mi ở nhà họ Diệp giống như Thái hậu vậy. Nếu bà bị mất hứng, không nói nên lời, thì ai dám lên tiếng mở miệng trước? Tuy nhiên, có một người thuộc ngoại lệ. "Ta nói lão Tứ, mẹ mỗi ngày đều nhắc đến chú, rảnh rỗi thì nên trở về chơi, không phải sao? Nhất định đợi mẹ bị bệnh, mới chịu trở về?" Người nói chuyện là Diệp Gia - nhị tỷ của Diệp Đình Thâm. Lúc bà Bà Trang Mi gả vào Diệp gia, vẫn nghe nói mẹ kế thường khó làm. Cũng may, bà Trang Mi đối đãi với lão đại, lão nhị, lão tam giống như con ruột, ba người cũng đều kính trọng bà. Trong đó lão nhị Diệp Gia là con gái duy nhất, bà Bà Trang Mi vốn dĩ lại yêu thích con gái, nên yêu thương nhị tỷ, cưng chiều đến tận trời. Nếu nói bà Bà Trang Mi là thái hậu, thì như vậy, Diệp Gia chính là công chúa. Cho đến bây giờ cũng vậy, đã quen với 'bệnh công chúa'. Mặc dù bây giờ Diệp Gia cũng đã lên chức bà nội, nhưng lão công chúa thì vẫn còn đó. Diệp Đình Thâm biết tính tình của nhị tỷ, cho nên không tiếp lời, chỉ gật đầu nhẹ, sau đó xoay người nhìn về phía bà Trang Mi, nhíu mày hỏi: "Mẹ, gọi bác sĩ Trương đến khám rồi sao? Anh ta nói thế nào? Không thì để con đi hỏi anh ta một chút?" Kỳ thật, sắc mặt bà Bà Trang Mi hồng hào, không hề giống như bị bệnh. Diệp Đình Thâm liếc mắt một cái liền biết rõ. Nhưng nếu bọn họ muốn diễn kịch, anh cũng không ngại ở bên xem kịch, đợi xem khi nào thì mới chịu đề cập đến vấn đề chính. "Không cần phiền bác sĩ Trương làm gì?" - Khi nghe con trai mình muốn tìm bác sĩ Trương, bà Trang Mi mất tự nhiên, liếc mắt nhìn qua Diệp Gia. Diệp Gia hiểu được, vội vàng đổi đề tài: "Lão Tứ, không phải nhị tỷ nói chú, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi chú khôn lớn, chú cũng không phải lúc nào cũng ở nhà, như vậy giống cái gì chứ? Không sợ người khác chê cười hay sao?" Nói xong, còn nhìn Lục Khinh Lan vài lần, ý tứ cực kỳ rõ ràng. Sờ sờ mũi, Diệp Đình Thâm cười ha hả: "Tôi trông như thế nào? Những người khác cười cái gì? Nhị tỷ, lời này của chị, tôi nghe không hiểu." Tuy rằng biết câu này của anh không có ý gì đặc biệt, nhưng Diệp Gia cũng cảm thấy mình chạm phải gai, mặt hơi ngượng ngùng, oán giận nói: "Nhị tỷ cũng muốn tốt cho chú thôi!" "Ừm ừm, tôi biết, cảm ơn nhị tỷ." – Từ đầu đến cuối, Diệp Đình Thâm vẫn duy trì trạng thái mỉm cười, Diệp Gia lại không có cách nào làm khó anh. "Đúng rồi mẹ." - Diệp Đình Thâm dùng ánh mắt ý bảo Diệp Hạo Vỹ lấy đồ ra, lại chọc chọc vào cánh tay Lục Khinh Lan: "Đây là quà Khinh Lan mua cho mẹ, để hạ huyết áp." "Dạ, bá mẫu.." - Lục Khinh Lan có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, cô hơi khẩn trương: "Bá mẫu, Đình Thâm lúc nào cũng nhớ đến việc chăm sóc sức khỏe cho bác." Khi nghe nói con trai luôn nhớ đến mình, trong lòng bà Bà Trang Mi cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến thứ này là Lục Khinh Lan mua, đột nhiên có chút không vui, lập tức hừ hừ hai tiếng, không nói gì. Tục ngữ nói, hiểu mẹ không ai bằng con trai, Diệp Đình Thâm tự nhiên nhìn ra tâm tình bà Bà Trang Mi có chút buông lỏng, cảm thấy nói thêm một chút hẳn là sẽ tốt hơn một chút. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, đã bị cướp lời. Bà Dương Diêu Tuệ ngồi bên cạnh lập tức mở miệng: "Tôi nói a tiểu Mi à, tôi nhìn Đình Thâm với nha đầu Lục gia rất thương yêu nhau, nhìn xem nhìn xem, đến giờ tay vẫn trong tay không hề tách rời." Bị nhắc nhở như vậy, bà Trang Mi cũng để ý tới, bất quá trong lòng tự nảy sinh buồn phiền, liền đứng phắt dậy, xụ mặt, trầm giọng: "Về đến rồi thì cùng ăn cơm đi." Cuối cùng, bà lại nhìn chằm chằm Lục Khinh Lan, nói: "Nha đầu họ Lục, cô về trước đi. Chúng tôi chỉ mời người trong nhà ăn cơm chung, người ngoài không tiếp." Lời này vừa nói ra, Diệp Gia lập tức vui sướиɠ khi nhìn thấy người khác gặp họa, mà trong phòng khách, không ai dám mở miệng. Lục Khinh Lan đã sớm biết bà Trang Mi không hài lòng với mình, từ lần đặc biệt chạy tới thành phố A gặp cô, nói ra những lời kia, bây giờ vẫn là câu "người ngoài". Đổi lại nếu là trước kia, cô sẽ sẵn sàng vỗ ʍôиɠ rời đi, không phải là không làm được. Nhưng bây giờ khác rồi. "Mẹ." - Diệp Đình Thâm nhíu mày, mặc dù cô gái nhỏ của anh che giấu rất tốt, nhưng đáy mắt cứng ngắc của cô, anh vẫn nhìn thấy rõ. Diệp Đình Thâm tắt nụ cười, kiên quyết nói: "Khinh Lan không phải người ngoài, cô ấy là hôn thê của con. Trước kia, con ở trước mặt ông ngoại Lục cùng rất nhiều vị khác đã cầu hôn cô ấy." Anh cho rằng lần nói chuyện đó đã nói rất rõ ràng, nhưng xem ra vẫn phải tốn một phen công sức nói lại lần nữa. Bà Trang Mi hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Trong mắt mẹ, cô ta chính là người ngoài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]