"Anh à!" - Bên kia vừa bắt máy lên, Thẩm Bội Bội liền khóc, so với lúc ở thư phòng càng hung mãnh hơn:
"Anh giúp em được không? Anh đã nói sẽ giúp em mà! Anh.. từ nhỏ anh là người thương em hơn cả cha, anh không thể bỏ mặc em ah.."
"Bội Bội." - Thẩm Tùy nghe cô ta khóc như vậy, trong lòng siết chặt, lập tức dỗ dành: "Có khi nào anh bỏ mặc em đâu? Chuyện anh hứa với em, nhất định sẽ làm được! Anh sẽ không để Lục Khinh Lan ức hϊế͙p͙ em!"
Thẩm Bội Bội thút thít:
"Vậy.. Vậy còn Mạc Dương?"
"Đừng nhắc tới hắn với anh!" - Thẩm Tùy trầm giọng, Thẩm Bội Bội là em gái ruột, từ nhỏ được anh ta cưng chiều, yêu thương. Còn tên Mạc Dương kia, là cái thá gì?
Ý thức được giọng mình có chút nặng nề, Thẩm Tùy thở dài, giải thích:
"Bội Bội, nếu cậu ta đã làm chuyện như vậy, nếu anh không có tỏ thái độ, sau này ở tạp chí Kuiyu, làm sao có thể vững vàng được?"
"Nhưng, nhưng.." - Thẩm Bội Bội vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Chuyện của Mạc Dương không có còn gì để bàn cãi." - Thẩm Tùy nhắc lại lập trường của mình một lần nữa: "Trước khi anh trở về nhà, em cứ an phận một thời gian, ở nhà đừng tuỳ tiện ra ngoài. Tránh lại bị phóng viên theo dõi. Có biết không? Mọi chuyện đều đã có anh xử lý, nghe lời anh, Bội Bội!"
"Được, em cũng muốn Lục Khinh Lan thân bại danh liệt!"
"Ừm."
Cúp điện thoại, Thẩm Tuỳ rón chân trở về phòng, rối rắm thật lâu, mới nhẹ nhàng hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080836/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.