Đem điện thoại đổi sang tai bên này, Thái Tiêu Á hỏi:
"Phải rồi, kế hoạch tiếp theo của em thì sao? Chuyện Mạc Dương cũng đã được giải quyết, em có định trở về hay không?"
"Tiếp theo ấy à?" – Lục Khinh Lan cắn cắn mội, ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười nói: "Trở về chắc chắn là không rồi! Dự định trước mắt chị cũng thấy đó, Thuỵ Thượng Chi Vận, tạp chí Thuỵ Thượng. Em muốn cố gắng làm việc này thật tốt. Dù sao cũng là mộng tưởng một thời. Sau đó thì sao, phải nghỉ ngơi một thời gian đã."
Thái Tiêu Á cũng không có quá nhiều ý muốn, biết rõ Lục Khinh Lan luôn có ước mơ có theo đuổi:
"Ừm, vậy cầu mong em sớm thành công. Là bằng hữu của em, chị luôn ủng hộ em!"
"Được, em biết rồi, cảm ơn chị, Tiêu Á!"
"Ừm! Hừ, cảm ơn suông thôi chị đây không nhận đâu nha! Dù sao hôm nào cũng phải mời chị đay dùng cơm một bữa chứ nhỉ? Yêu cầu của chị cũng không cao cấp gì, ở Shangri-La là được!"
Lục Khinh Lan ôm miệng cười:
"Biết rồi, em nhớ rồi! Đồ ham ăn!"
"Em mới là đồ ham ăn đó! Dám hỗn láo với người lớn, chém!"
"Ha ha."
Sau đó, hai người đem chuyện sinh hoạt nói qua một chút, hẹn vài ngày sau cùng nhau uống trà, liền cúp điện thoại. Buông điện thoại xuống, Lục Khinh Lan không nghĩ nhiều, tất cả đều là do Mạc Dương tự làm tự chịu, cô chỉ cần biết kết quả là được rồi, những thứ khác, sớm đã không còn liên quan đến cô.
Dù sao, con người không thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080835/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.