Khi nhìn thấy các tác phẩm được đánh giá cao, tài liệu được mở ra, đồng tử trong mắt ngay lập tức mở lớn hơn. Kia là.. Đó là một phần trong tác phẩm của Lục Khinh Lan, đính chính mà nói, là tác phẩm mà Mạc Dương ăn cắp, giẫm lên cô, leo lên vị trí chủ biên. Mà trêи đó lại còn ghi tên cậu ta.. Mạc Dương nhớ rõ, trước đó nộp đi, không phải là đoạn tác phẩm này. Mạc Dương bên này đang sửng sốt, Lục Khinh Lan sao lại không cảm thấy thoải mái? Tần Tân nhìn thấy trêи mặt Lục Khinh Lan chợt lóe qua một tia mất mát mờ mịt, tựa hồ càng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Diệp Hồ Ly lại giao phó anh làm như vậy. Tần Tân hắng giọng một chút, tiếp tục nói: "Như các vị đã thấy, đây là tác phẩm mà chúng tôi đánh giá cao. Tất cả sản phẩm đó đều là do các bạn thí sinh đã dày công chuẩn bị. Lần này, được tiến vào bán kết, tác phẩm này cũng đã chiếm được không ít điểm số. Mà Thuỵ Thượng Chi Vận của chúng tôi, có một nguyên tắc, chính là muốn đem tác phẩm này giới thiệu một chút. Phải biết rằng, đây là một tác phẩm cực kỳ hoàn mỹ, một tác phẩm rất có hồn." Tần Tân nhìn lướt qua một vòng, nhìn thấy mọi người ai cũng gật đầu, vẻ mặt Mạc Dương bắt dầu trắng bệch, không thể mỉm cười nổi. "Theo quy định, giới thiệu sơ qua, tất nhiên là thấy tốt rồi. Còn đặc biệt hơn, là tác giả của tác phẩm này, chúng ta hãy chào đón Mạc Dương – Mạc chủ biên, đến từ tạp chí Kuiyu." "Mạc chủ biên?" – Tần Tân nhếch môi cười, hỏi: "Nào, mời Mạc chủ biên lên sân khấu, vì sự ngưỡng mộ của mọi người mà giới thiệu tác phẩm một chút, được chứ?" "Mạc Dương, mau đi đi, Dương?" - Thẩm Bội Bội sốt ruột nắm lấy tay anh ta, đây là một cơ hội được nổi tiếng hiếm có. Chỉ cần tin tức ngày được truyền ra ngoài, ai còn dám xem thường Mạc Dương của cô ta nữa? Bọn họ đều không biết, trong lòng Mạc Dương đang không ngừng bồn chồn, thậm chí còn có một chút bất an khó hiểu. Luôn cảm thấy chuyện hôm nay có vẻ rất kỳ quái. Nhưng cho dù anh ta biết đây là một cơ hội hiếm có, trêи kia không phải là tác phẩm của mình, thì sao? Mạc Dương nhất định sẽ thành công. Nghĩ như vậy, Mạc Dương liền tiến lên. Cậu ta cũng không phát hiện, Cố Lăng Tu, còn có Tần Tân, hai bọn họ đang cong môi cười trào phúng. Mạc Dương cố gắng trấn an bản thân, vừa định mở miệng, không may Tần Tân lại cắt ngang. "Nghe nói lúc Kuiyu tổ chức cuộc thi tuyển cho vị trí Chủ biên, Mạc chủ biên dựa vào tác phẩm này để thắng cuộc, phải vậy không?" Mạc Dương không rõ nguyên nhân, gật đầu nói có. Tần Tân rất hài lòng với đáp án này, đưa tay ra hiệu tiếp tục. Nhưng mỗi lần Mạc Dương chưa nói hết ý, Tần Tân luôn cắt ngang hỏi một câu, khẳng định nhận được đáp án, mới để Mạc Dương tiếp tục nói. Cứ như vậy đứt quãng thời gian, kéo dài gần mười lăm phút, Mạc Dương mới tính là chân chính kết thúc bài phát biểu, lòng bàn tay sớm đã tràn đầy mồ hôi. Không biết dưới đài là ai đứng đầu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, tạo ra một sự phù phiếm mà Mạc Dương được thỏa mãn chưa từng có. "Chờ một chút!" – Tần Tân lại đứng lên, nhìn chằm chằm Mạc Dương, "Vừa rồi, Mạc chủ biên nói, tác phẩm này lấy cảm hứng từ" Vogue "(Tạp chí nổi tiếng ở Mỹ từ năm 1892) sao?" "Đúng vậy." – Mạc Dương tự cho mình đúng, cảm thấy phiêu diêu. Tần Tân hỏi lại: "Cậu chắc chắn?" "Tôi chắc chắn." "Nhưng cậu đã nói sai thời gian ra đời của Vogue rồi." – Tần Tân nhún vai, giống như đang nói, tại sao Mạc Dương lại ngu xuẩn như vậy. (làm mình nhớ tới câu, không biết thì im cho người ta nghĩ rằng mình không ngốc. Lên tiếng làm chi cho người ta thấy mình ngu hết chỗ nói) "À! Cái này.." – Mạc Dương giật mình, xấu hổ cười nói, "Do vừa rồi tôi hơi hồi hộp, nên nhớ nhầm." "Nhưng những câu hỏi vừa rồi của tôi, cậu cũng đều trả lời sai hết." - Tần Tân làm ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội! "Hơn nữa, trợ lý của tôi cũng đã hơi nhầm, nhầm lẫn tác phẩm của cậu với một tác phẩm khác có chút giống nhau, cậu không phát hiện điều khác biệt trêи tác phẩm này sao? Thế mà vẫn có thể tiếp tục nói được, là vì cái gì?" Sắc mặt Mạc Dương không còn chút máu, nhanh chóng liếc lên màn hình. Quả nhiên.. Môi mấp máy, Mạc Dương còn muốn biện giải: "Là bởi vì.." Tần Tân không cho Mạc Dương cơ hội, thẳng thắn ném ra những lời nghẹn ngào: "Bởi vì tác phẩm này căn bản không phải do cậu tạo ra." Toàn bộ khán đài xôn xao. "Anh nói nhảm! Phỉ báng tôi!" – Mạc Dương nóng nảy, mồ hôi trêи trán bắt đầu túa ra. "Cậu nói tôi nói bậy sao?" – Tần Tần nheo mắt lần nữa, bước về phía trước, không hề tức giận, uy nghiêm nói: "Tôi đường đường là tổng giám đốc của Thuỵ Thượng, lại đi phỉ báng cậu? Tôi mưu tính chuyện gì? Cậu là cái thá gì để tôi phải hao tâm tổn sức vậy?" Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi. Lục Khinh Lan rốt cục cũng hiểu được. Cái gọi kịch hay, thì ra là như vậy.. Trước mặt mọi người vạch trần Mạc Dương, đánh vào mặt anh ta, ngay cả Thẩm Bội Bội đứng kế bên, cũng bị tát không trượt phát nào. Cố Lăng Tu nhìn cô không nói gì, không thể không vỗ vỗ: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan? Chẳng lẽ em mềm lòng sao?" "Không, không có đâu." - Lục Khinh Lan lắc đầu. "Bất quá, em cũng không cần nói tới. Lão tam tên này, một khi đã đào hố cho người khác nhảy xuống, chắc chắn không chỉ dừng lại một cái." Cố Lăng Tu lẩm bẩm: "Aizzo, không biết có phải Diệp hồ ly dạy hay không nữa?" Trêи sân khấu vẫn còn đang tiếp tục, vài người tinh ý liền nhìn ra Mạc Dương có vấn đề. Tần Tân cũng không sai biệt lắm, vẻ mặt anh vẫn hoàn hảo, nói thêm vài câu: "Thụy Thượng Chi Vận luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, tuyệt đối sẽ không dung thứ cho việc trộm cắp tác phẩm của người khác. Việc này, không khác nào đang báng bổ đối với Thụy Thượng Chi Vận!" "Anh dựa vào cái gì nói tôi trộm?" – Mạc Dương hạ quyết tâm không thừa nhận, một khi thừa nhận, coi như xong đời đi. "Dựa vào cái gì?" - Tần Tân cười cười, "Chẳng phải lời giới thiệu chất đầy lỗ hỏng vừa rồi cũng đã dư sức minh chứng hay sao? À đúng rồi, chúng tôi còn có chứng cứ." "Cái gì.. Chứng cứ gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]