"Diệp Đình Thâm, hoa hướng dương kia? – Lục Khinh Lan thận trọng hỏi, có chút khẩn trương, cũng có chút vui mừng khó nói. Cô không biết đây có phải là ảo giác của chính mình hay không, cô luôn cảm thấy động tác của Diệp Đình Thâm vừa rồi có chút ngưng trọng. Lục Khinh Lan lại kêu lên lần nữa: " Diệp Đình Thâm? " Người đối diện cuối cùng cũng có phản ứng. Kẽ nhíu mi, Diệp Đình Thâm hơi mất tự nhiên, ho một tiếng: " Ừm, là anh mua. "Sau đó, anh đổi chủ đề:" Mau ăn sáng đi, sữa vẫn còn ấm. " Lục Khinh Lan vẫn không nhúc nhích, vẫn tiếp tục dây dưa với vấn đề trong đầu, đôi môi mấp máy, khó nén được xúc động: " Là tặng em sao? " " Ừm. " Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ gật đầu, rồi ngẩng đầu lên, thấy thần thái tươi sáng động lòng người của Lục Khinh Lan, tựa hồ toàn thân giống như" bị bệnh ". Khi nhận được đáp án khẳng định, Lục Khinh Lan không khỏi hơi nhếch miệng, ánh mắt lưu lại chỗ bó hoa hướng dương, không đành lòng rời đi. Cô chưa bao giờ nói với Diệp Đình Thâm rằng cô thích hoa hướng dương nhất, nhưng tiểu thúc thúc của cô, tựa hồ như biết rõ tất cả những gì mà cô yêu thích. Mọi thứ mỗi lúc một hòa hợp như thế.. Lúc này, trong lòng cô tràn đầy vui vẻ, so với đứa nhỏ thích ăn bánh kẹo ngọt, không khác chút nào. Nhìn chằm chằm đóa hoa hướng dương, Lục Khinh Lan nhớ lại đủ thứ chuyện ngày hôm qua. Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo nhanh chóng hiện ra trong đầu. Tiểu thúc thúc của cô, đang ghen sao? " Thất thần làm gì? Còn không qua ăn? "– Trong lòng Diệp Đình Thâm có chút nôn nóng, anh cố gắng điều tiết âm thanh trở lại bình thường," Mau qua đây. " Trêи bàn ăn, Lục Khinh Lan thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Diệp Đình Thâm, nghĩ đến chuyện anh ấy bị" ăn dấm chua ", cảm thấy thật khó thể tưởng tượng nổi. " Làm gì nhìn anh miết vậy? "– Nắm bắt cơ hội, Diệp Đình Thâm nhíu mày nhìn cô, hỏi: " Tối hôm qua, nhìn chưa đủ sao? " Lục Khinh Lan chưa kịp nhìn chỗ khác, đã xấu hổ đỏ mặt, nghe đến hai chữ" tối qua ", ký ức lập tức chui ra. Ầm.. Mặt Lục Khinh Lan sắp bị đốt cháy. Cô nhanh chóng đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh: " Em.. em đi rót nước. " " Hahaha.. "- Đằng sau phát ra tiếng cười không ngớt của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan suýt chút nữa đã bị vấp ngã. Đúng lúc cô đang lúng túng muốn tìm chỗ trốn, thì tiếng chuông điện thoại ầm ĩ kia kịp thời giải cứu cô. Như tìm được cứu tinh, Lục Khinh Lan mắt sáng lên, liền nhanh chóng chạy đến chỗ để điện thoại, thậm chí không kịp nhìn xem là ai gọi đến, trực tiếp bắt máy: " Alo? " " Lục Khinh Lan, là tôi Tưởng Thiên Lâm. " " Tưởng tổng biên tập. "– Ý cười trong mắt cô chợt thu lại, Lục Khinh Lan trả lời tiếp," Có chuyện gì sao? " Giọng nói không cũng rắng cũng không mềm mại, Tưởng Thiên Lâm đang cạn lời, im lặng vài giây, rồi lên tiếng:" À, chuyện liên quan đến việc từ chức của cô, tôi cảm thấy chúng ta nên từ từ bàn bạc một chút. " Lục Khinh Lan không ngờ Tưởng Thiên Lâm lại đi tìm mình vào lúc này. Cô có chút sửng sốt, khoé miệng có chút trào phúng, nói:" Không cần, thứ hai tôi sẽ đem đơn từ chức giao cho anh. " Tưởng Thiên Lâm cau mày, quyết định đi thẳng vào vấn đề: " Chuyện này, bây giờ cô có rảnh không? Chúng ta tìm một chỗ cùng nói chuyện đi. " " Tổng biên tập, chuyện tôi đã quyết định, không cần phải bàn thêm nữa. " Cô muốn biết ai đã bảo Tưởng Thiên Lâm làm việc này, nhưng cô cũng không muốn nói ra, chuyện cô đã quyết, không cần thay đổi. Tưởng Thiên Lâm tựa như đã dự liệu được tình huống cô sẽ từ chối, dứt khoát đổi phương thức: " Cô đã làm việc ở Kuiyu mấy năm rồi, cơ bản cũng là một nhân viên cứng, hiện tại cô muốn đi, có mấy lời tôi cần phải trao đổi thêm. Không lấy thân phận cấp trêи, mà là thân phận bạn bè bình thường tâm sự một chút. Không lẽ ngay cả mặt mũi này cô cũng không nể sao? " Chuyện này, nếu cô vẫn kiên quyết từ chối, có vẻ như cô là kẻ không biết điều rồi? Nghĩ một lúc, Lục Khinh Lan gật đầu, âm thanh không dao động: " Được rồi. " " Từ chức? "– Diệp Đình Thâm đi tới, ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi. " Ừm. "– Khẽ gật đầu, phát hiện, anh đang ôm chặt mình, Lục Khinh Lan chu miệng nói: " Không phải anh đã nói, nếu em từ chức, anh cũng nuôi được em như thường sao? " Ý cười chạm tới đáy mắt, Diệp Đình Thâm hôn bên tai cô, nói: " Ừm, đúng vậy. " " Nhưng mà, em vẫn có chút lo lắng. "– Lục Khinh Lam có chút tương phản, nhẹ giọng: " Em sợ anh không nuôi nổi em, tiền lương công chức nhà nước không cao bằng em. " " Em yên tâm đi. Nói chung sẽ không để em bị đói khát. " Tâm tình Diệp Đình Thâm vô cùng tốt, hơi thở của anh sát bên cô, làm cho cô có chút ngứa ngáy, vui vẻ nói: " Tiểu thúc thúc của em còn có nghề tay trái, vô cùng sạch sẽ, không phải lo lắng. Đi thôi, anh đưa em ra ngoài. " Sau đêm hôm qua, anh đột nhiên phát hiện, có một lúc nào đó Lục Khinh Lan sẽ nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi mình một tiếng 'tiểu thúc thúc', nghe không được êm tai. Ừm, lần sau sẽ dạy bảo một chút. * * * Khi Lục Khinh Lan đến quán cà phê, đã thấy Tưởng Thiên Lâm ngồi đợi mình. " Một ly cà phê sữa, cám ơn."- Gọi món gì xong, Lục Khinh Lan vẫn yên lặng ngồi đó, không chịu lên tiếng trước. Trêи thực tế, cô không thể nhìn thấu Tưởng Thiên Lâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]